Chương 44: (Vô Đề)

Ôn Ý không nhận lấy bữa sáng, đánh giá anh một cái, thấy sắc mặt anh không được tốt, trong ánh mắt hiện rõ vẻ mệt mỏi và uể oải.

Cuộc nói chuyện với Chủ tịch Thẩm chắc là đã đổ vỡ.

Cũng dễ hiểu, dù sao thì quan điểm giữa hai cha con vốn không hợp nhau, bây giờ còn kẹt cô ở giữa, không biết sẽ cãi nhau đến mức nào nữa.

Ôn Ý hỏi: "Anh vẫn đi làm ở Sơn Mộc chứ?"

"Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi." Thẩm Tư Chu đáp không chút do dự.

Ôn Ý gật đầu. Nếu anh còn có thể đi làm, chứng tỏ tình hình cũng chưa đến mức không thể cứu vãn. Cô nhận lấy bữa sáng từ tay anh: "Đi đi, trên đường nhớ cẩn thận."

"Anh đưa em đi nhé, đỡ sợ em đi muộn." Thẩm Tư Chu ngẩng cằm, ra hiệu về phía xe bên cạnh.

"Không cần đâu, em muốn đi bộ một chút."

Tối qua cô ngủ không ngon giấc, muốn ra ngoài hít thở để tỉnh táo hơn, và cũng không muốn lại ngồi xe anh đến bãi đậu của Cảnh Thuận, nơi khiến cô nhớ lại mọi chuyện hôm qua.

Thẩm Tư Chu không ép buộc, Ôn Ý xách theo bữa sáng, chậm rãi rời khỏi khu nhà Nhất Hào, đi về hướng công ty.

Anh mua là loại bánh rán nổi tiếng ở gần trường Trung học Thịnh Duệ, chắc hẳn đã dậy sớm để lái xe qua xếp hàng mua, cũng thật kiên nhẫn.

Ôn Ý cắm ống hút vào ly sữa đậu, nhấp từng ngụm nhỏ. Đang chờ đèn đỏ, cô nghe thấy phía sau có tiếng còi xe vang lên liên tục, không nhịn được ngoái đầu nhìn.

Chỉ một cái liếc mắt, cô liền thấy chiếc xe đen quen thuộc của Thẩm Tư Chu đang chậm rãi bám theo phía sau.

Xe anh đi quá chậm, mấy xe khác bấm còi thúc giục, anh dứt khoát đánh lái vòng lên phía trước, rẽ một vòng rồi khi cô vừa qua đường thì lại từ đâu xuất hiện.

Khi đến trước cổng công ty Cảnh Thuận, xe anh cũng dừng lại. Ôn Ý thở dài, bước đến cạnh xe, cúi người gõ cửa sổ.

Thẩm Tư Chu hạ kính xuống, hỏi: "Sao vậy, Ý Ý?"

"Đi làm mau đi, anh sắp trễ rồi đấy." Nói xong, Ôn Ý quay người bước vào công ty.

Vừa vào văn phòng, đã có đồng nghiệp nhận ra: "Tiểu Ôn, tối qua cô không ngủ ngon à?"

"Có hơi buồn ngủ một chút." Ôn Ý đáp qua loa.

"Đi rửa mặt tỉnh táo chút đi, mình mua hai ly cà phê, lát nữa cho cô một ly. Tình trạng thế này không vẽ vời được đâu."

Ôn Ý mỉm cười: "Cảm ơn cô."

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, quay lại chỗ ngồi thì thấy ly cà phê đã được đặt lên bàn. Uống vài ngụm, cơn buồn ngủ vơi đi đôi chút.

Làm thiết kế cần tập trung cao độ, mà tình trạng hiện tại của cô không đủ để hoàn toàn nhập tâm vào công việc, nên liền tìm bạn tám chuyện giết thời gian.

Cô nhắn cho Tần Tư Nịnh nhưng đối phương không trả lời, có lẽ đang ngủ.

Cô lại tìm Hứa Lạc Chi, gửi một tin nhắn: [Thẩm Tư Chu là thiếu gia tập đoàn Cảnh Thuận.]

Họ là bạn học cấp ba, Hứa Lạc Chi đương nhiên biết Thẩm Tư Chu. Trước đó Ôn Ý cũng kể rằng mình vào làm ở Cảnh Thuận và tình cờ gặp lại anh.

Hứa Lạc Chi nhanh chóng hiểu ra ý cô: [Cậu ta sắp xếp để cậu vào làm ở Cảnh Thuận?]

Ôn Ý: [Ừ, mình đang nghĩ có nên nghỉ việc không.]

Ý nghĩ đó xuất hiện ngay từ khoảnh khắc cô biết Thẩm Tư Chu là thiếu tổng của Cảnh Thuận. Nhưng cô cũng hiểu rõ, bản thân không có điều kiện để tuỳ tiện nghỉ việc.

Cô mới vào Cảnh Thuận chưa đến ba tháng, nếu bây giờ nghỉ thì tìm việc mới cũng khó khăn. Hơn nữa, nghỉ việc cũng đồng nghĩa phải dọn khỏi khu Nhất Hào, lại phải tìm nhà mới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!