"Thế à." Ôn Ý cảm thấy câu này rất quen tai, liền bật cười, làm bộ bước về phía phòng của anh: "Vậy à? Hỏng chỗ nào? Em qua xem thử."
"Không biết nữa, chỉ là không mở được thôi." Thẩm Tư Chu không cản cô, thản nhiên để Ôn Ý vào phòng kiểm tra.
Phòng ngủ của anh không lớn, ngoài chiếc giường ra thì chỉ vừa đủ chỗ để đặt tủ quần áo và bàn ghế. Không gian đi lại khá nhỏ, nhưng đồ đạc không nhiều, được dọn dẹp rất gọn gàng, sạch sẽ, nhìn vào khiến người ta thấy thoải mái.
Ôn Ý chỉ liếc sơ một vòng, rồi cầm điều khiển điều hòa trên bàn, bấm nút khởi động, không có phản ứng gì.
Cô mở nắp phía sau ra, bên trong vẫn còn pin.
"Chắc là hết pin rồi?" Ôn Ý nói.
"Không thể nào." Thẩm Tư Chu chỉ vào mấy vật trên bàn: hai viên pin cũ và bao bì mới vừa xé, đầy vẻ hợp lý: "Hôm nay anh vừa mới mua pin mới mà."
Ôn Ý thử lại lần nữa, điều hòa vẫn không có động tĩnh gì.
Đúng thật là hỏng rồi, mà còn không nhìn ra lý do vì sao.
Cô biết có gì đó mờ ám, nhưng mọi chuyện lại dường như rất hợp tình hợp lý, không nghĩ ra được Thẩm Tư Chu đã làm cách nào.
"Coi bộ trùng hợp ghê ha, tự nhiên lại hỏng ngay tối nay." Cô nói.
Bởi vì tối qua anh phải làm gấp dự án của công ty, thức tới tận khuya mới ngủ. Nếu không phải vậy, có khi điều hòa đã "hỏng" từ tối qua rồi.
Thẩm Tư Chu nhún vai đầy vô tội, trong tay vẫn ôm cái gối nhỏ của mình: "Anh cũng không biết nữa. Dạo trước trời mát, anh không mở điều hòa. Hôm nay thử thì mới biết là hỏng."
Trình tự và lý do nghe qua lại vô cùng hợp lý.
Ôn Ý không moi được thêm gì, đành chịu thua, đặt điều khiển về chỗ cũ: "Về phòng em ngủ đi."
Thẩm Tư Chu cười vui vẻ đáp: "Ừa!"
Anh đi theo Ôn Ý ra khỏi phòng, cô bất ngờ quay lại hỏi: "Chỉ mang gối thôi à? Không mang chăn à?"
Trong giọng nói đã lộ rõ ý trêu chọc, Thẩm Tư Chu đáp đúng như kỳ vọng của cô: "Không cần, anh không sợ lạnh."
"…"
Một thái độ kiểu "anh không mang chăn đâu, nếu em không chia cho anh thì cứ nhìn anh chết rét đi nhé."
Ôn Ý không nói gì thêm, dẫn anh về phòng mình, rồi dời chiếc gối ở giữa giường vào bên trong, chừa một nửa giường cho Thẩm Tư Chu nằm.
Anh đặt gối nhỏ của mình sát bên cạnh gối của cô, sau khi nằm xuống còn cố tình để tay dính sát vào tay cô.
Sau đó nghĩ đến những hành động nhỏ này, Thẩm Tư Chu không nhịn được bật cười.
"Cười gì đấy?" Ôn Ý hỏi.
Vừa hỏi ra khỏi miệng, cô liền thấy hối hận. Thẩm Tư Chu còn có thể cười vì chuyện gì? Dĩ nhiên là đang thầm khen bản thân mưu mẹo, đường đường chính chính vào được phòng ngủ của cô.
Ôn Ý không hề phản cảm với việc ngủ chung giường với anh, nếu không thì đã đuổi anh ra ghế sofa rồi. Cô chỉ tò mò không biết anh đã "dàn dựng" thế nào, nhưng chắc chắn anh sẽ không nói.
"Anh nhớ lại hồi nghỉ giữa giờ thời cấp ba." Câu trả lời của anh lại chẳng liên quan gì đến chuyện đêm nay.
Thẩm Tư Chu đúng thật là đang nhớ về thời còn học chung bàn với cô ở cấp ba.
Sau kỳ thi hàng tháng, giáo viên chủ nhiệm tuyên bố ai muốn đổi chỗ thì tự do đổi dựa theo thành tích. Anh muốn ngồi cạnh Ôn Ý, nhưng cô và bạn thân Hứa Lạc Chi luôn là bạn cùng bàn, không hề có ý định đổi chỗ.
Lúc đầu Thẩm Tư Chu đề nghị muốn ngồi cùng bàn với cô, Ôn Ý từ chối không chút do dự, lý do là không thể bỏ rơi bạn thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!