Ban đầu Ôn Ý định xuống lễ tân để đổi phòng, nhưng tối nay phòng quá đông, có thể sẽ không còn phòng trống. Nếu gọi người đến sửa điều hòa thì lại mất khá nhiều thời gian.
Cô cũng nhớ đến lúc trước Thẩm Tư Chu đùa rằng "chỉ còn một phòng thôi", lúc đó cô đã vô thức khựng lại.
Chắc chắn lúc đó sắc mặt cô trông không dễ coi, tuy Thẩm Tư Chu không thể hiện gì, nhưng cũng không loại trừ khả năng anh sẽ buồn vì phản ứng của cô.
Ôn Ý rất thích mọi sắp xếp của anh tối nay, không muốn làm anh thất vọng.
Huống hồ, hai người đã sống chung hơn một tháng rồi, lại đang yêu nhau, cũng không cần quá câu nệ.
Sau khi tắm rửa xong trong phòng mình, Ôn Ý mặc đồ ngủ sang phòng Thẩm Tư Chu, lên giường trống nằm luôn. Anh hỏi: "Em ngủ luôn bây giờ à, có cần anh tắt đèn không?"
Trong giọng nói mơ hồ có thể nghe ra chút căng thẳng. Ôn Ý khẽ cong môi, đáp: "Tắt đi."
Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối, yên tĩnh đến mức không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Thẩm Tư Chu không ngủ được, mượn ánh trăng len lỏi ngoài cửa sổ, lặng lẽ nghiêng người, nhìn về phía cô gái cách mình không xa.
Ôn Ý cũng chưa buồn ngủ, mở to mắt, theo thói quen nhìn lên trần nhà, suy nghĩ miên man.
"Ý Ý," Thẩm Tư Chu không nhịn được gọi nhỏ, hỏi: "Em đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến anh."
Anh sững người một lúc, sau đó môi khẽ nhếch lên thành nụ cười, cố nén những cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, lại hỏi tiếp: "Nghĩ gì về anh?"
Ôn Ý cũng xoay người lại, khẽ cất tiếng: "Em từng xem trang cá nhân của anh. Mấy năm anh ở London, sống thế nào?"
Màn pháo hoa tối nay khiến cô nhớ đến mỗi dịp mùng 1 tháng 1 hàng năm, nhớ đến những bài đăng trên mạng xã hội của Thẩm Tư Chu.
Thẩm Tư Chu biết rất rõ về trang cá nhân của mình, một năm không đăng nổi hai bài, nhưng vào đúng 0 giờ 0 phút ngày đầu năm, nhất định sẽ có một bài, và nội dung thì luôn giống nhau.
Đều là những lời chúc tốt đẹp gửi đến Ôn Ý.
Anh từng mượn danh Tống Trừng Nhượng để gửi quà sinh nhật cho cô. Nếu thêm cả lời chúc, rất dễ bị phát hiện. Khi đó anh đang ở London, không thể quay về, lại nghĩ rằng Ôn Ý đã có bạn trai, không muốn quấy rầy cuộc sống của cô, nên chỉ có thể đăng lên trang cá nhân, gửi lời chúc từ nơi cô không thể nhìn thấy.
"Cũng ổn mà, thầy cô tốt, bạn bè hòa đồng, những lúc nghỉ lễ thì anh đi du lịch vài thành phố lân cận, những bức ảnh em thấy chính là mấy nơi anh đã đến." Giọng Thẩm Tư Chu nghe rất nhẹ nhàng, như thể mọi chuyện đều ổn thỏa.
Ảnh anh đăng đều là pháo hoa, nhưng không phải lúc nào cũng là những màn pháo hoa rực rỡ. Có tấm chỉ là những cây pháo cầm tay đơn giản.
"Anh từng đi đâu rồi?" Ôn Ý hỏi.
"Manchester, Vienna, Amsterdam, còn vài nơi nữa."
Thẩm Tư Chu ở London suốt năm năm. So với những sinh viên khác, số thành phố anh từng đến không nhiều, tính ra chỉ có ba nơi đó.
Lúc đầu vì quyết định bướng bỉnh của mình, ba mẹ anh giận đến mức cắt tiền sinh hoạt. Không có tiền đi du lịch, thời gian nghỉ cũng chỉ dành để kiếm tiền.
Sau này ba mẹ nguôi giận, cũng biết không thay đổi được anh nữa nên lại tiếp tục chu cấp. Anh trai ruột của anh, Thẩm Yến Lâm, cũng giúp đỡ không ít. Nhưng Thẩm Tư Chu đã quen với nhịp sống cố định khi đó.
Đi học, về nhà, vẽ tranh, nấu cơm, ngủ.
Ôn Ý lại hỏi: "Lúc đó anh đi cùng anh Trừng Nhượng sao?"
Rồi tự phản ứng lại ngay: "Chắc là không. Anh em không phải kiểu người thích đi du lịch, anh ấy chắc chỉ ở London suốt thôi."
"Đúng vậy, anh đi một mình." Thẩm Tư Chu đáp: "Nhưng anh em giúp anh rất nhiều trong cuộc sống."
Nấu ăn là do Tống Trừng Nhượng dạy, tìm nhà thuê cũng là do anh ấy giúp, công việc làm thêm cũng được anh ấy tư vấn.
Nhà họ Tống là một gia đình bình thường. Việc mẹ Tống cho anh đi du học đã tiêu tốn gần hết số tiền tiết kiệm. Trước khi sang London, Tống Trừng Nhượng đã chuẩn bị kỹ càng, vừa nhập học liền bắt đầu làm thêm, làm hướng dẫn viên du lịch cá nhân, giáo viên cho các trại hè học thuật. Sau đó dần dần, anh còn nhận được các công việc liên quan đến ngành luật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!