Chương 4: (Vô Đề)

Tối nay Ôn Ý uống hơi nhiều, nhưng vẫn chưa đến mức say. Sau khi chơi hai ván với Thẩm Tư Chu, cô chợt nhận ra, anh đang thay cô uống rượu.

Rõ ràng là thiên vị cô không chút che giấu.

Có lẽ do men rượu k*ch th*ch, cô bướng bỉnh chơi tiếp với anh hai ván nữa, muốn xem anh chịu đựng được tới đâu.

Cho đến ván thứ năm, cô không muốn tiếp tục nữa.

Ôn Ý không biết tửu lượng của Thẩm Tư Chu ra sao, nhưng cô biết rõ dạ dày anh không tốt.

Anh không thể uống nhiều rượu, đó là suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong đầu Ôn Ý. Thế nên cô không do dự mà hô lớn: "Bốn mươi!"

Tại sao không tiếp tục ép anh?

Bởi vì người đó là Thẩm Tư Chu.

Ôn Ý không trả lời, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào anh. Trong đôi mắt long lanh ánh nước là ánh sáng phản chiếu, cô từng chữ một hỏi ngược lại:

"Vậy tại sao cậu lại hô bừa?"

Tại sao lại thay cô uống rượu, tại sao lại giúp cô?

Dựa vào men rượu, Ôn Ý cuối cùng cũng hỏi ra lời.

Âm thanh xung quanh như bị chặn lại, chỉ còn lại tiếng thở của hai người.

Trong tầm mắt cũng chỉ còn lại đối phương.

"Tôi không biết chơi," Anh không nghĩ ngợi mà trả lời ngay.

Ôn Ý không đáp lại.

"Thích thì hô thôi." Thẩm Tư Chu lại nói.

Cô vẫn im lặng.

Dường như một khoảng thời gian dài trôi qua, một giọng nói trầm thấp lại vang lên, chỉ vỏn vẹn bốn chữ, nhẹ nhàng như một tiếng thở dài—

"Bởi vì là cậu."

Ôn Ý tiếp tục nhìn anh vài giây, rồi khẽ cong môi cười. Vừa định mở miệng, thì bên kia vang lên tiếng nôn khan.

"Thẩm Tư Chu."

Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên không xa. Ôn Ý ngẩng đầu, dường như thấy được anh họ mình, Tống Trừng Nhượng.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì thêm, thì Tần Tư Nịnh lại nôn khan lần nữa. Cô ấy thấy buồn nôn, lấy tay che miệng, định chạy về phía nhà vệ sinh. Ba người đàn ông đồng loạt đứng dậy, vây quanh cô, tranh nhau hỏi: "Cô sao rồi?", "Có cần tôi đưa đi không?", "Cô định ói à?"

Cô ấy xua tay, tự mình vòng qua ghế sofa rồi chạy đi. Ôn Ý định đi theo, nhưng vừa đứng dậy thì trước mắt tối sầm lại, đầu óc quay cuồng, đứng còn không vững.

"Ôn Ý!"

"Tần Tư Nịnh!"

Tiếng gọi hỗn loạn vang lên hòa lẫn vào nhạc xập xình, khung cảnh lập tức trở nên náo loạn.

"Thẩm Tư Chu." Tống Trừng Nhượng lại gọi.

Anh không rảnh để đáp, chỉ lớn tiếng nói: "Mau tới nhà vệ sinh xem đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!