Chương 39: (Vô Đề)

Ôn Ý cong môi cười, dứt khoát không hỏi nữa. Dù sao đây cũng không phải lần đầu anh làm mấy chuyện như thế, lái xe vượt ngàn dặm chỉ để đến đón cô về nhà, đặt vào Thẩm Tư Chu thì cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng, vẫn khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

"Trùng hợp quá nhỉ." Ôn Ý ôm chặt bó hoa trong lòng, hơi nghiêng đầu, nhìn anh nói: "Em cũng đang nhớ bạn trai của em."

"Bạn trai đoán được rồi, nên đến đây." Thẩm Tư Chu sợ cô ôm hoa bằng một tay sẽ nặng, ra hiệu cô dùng hai tay, rồi ôm eo cô cùng đi vào cổ trấn.

Ôn Ý ngẩng tay vuốt nhẹ mấy đóa tulip, đột nhiên nhớ lại lời Tần Tư Nịnh từng nói, liền hỏi anh: "Hôm em nhận được offer từ Cảnh Thuận, em cũng nhận được một bó tulip cam. Là anh gửi phải không?"

Thẩm Tư Chu lúc đi ngang qua tiệm hoa thì vô thức mua hoa, giờ mới chợt nhớ đến chuyện khi trước. Trong đầu nhanh chóng lướt qua đủ loại lý do, nhưng không cái nào nghe hợp lý cả.

Dù sao thì, rất ít người tặng hoa mà lại chọn tulip màu cam.

"Là anh gửi đấy." Thẩm Tư Chu vẫn thản nhiên như không, giọng nói đầy vui vẻ: "Thì ra hôm đó em nhận được offer à? Vậy chẳng phải anh đã "vô tình" chúc mừng em rồi sao?"

Ôn Ý liếc nhìn anh, có phần dò xét: "Anh không biết thật à?"

Thẩm Tư Chu trả lời đầy lý lẽ: "Anh sao mà biết được."

"Thế thì vô duyên vô cớ, tại sao lại tặng hoa cho em?"

"Chẳng phải hôm đó tình cờ gặp nhau ở quán cà phê sao? Anh nghĩ là bạn cũ lâu ngày không gặp, nên tặng một bó hoa." Anh nói tiếp: "Hoa tulip cam có ý nghĩa là "kỷ niệm đẹp", rất hợp với chúng ta."

Lý do này nghe cũng hợp tình hợp lý, nhưng Ôn Ý vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Đi thôi, về khách sạn lấy hành lý." Thẩm Tư Chu nhanh chóng đổi chủ đề.

"Bây giờ về nhà luôn à?" Ôn Ý hỏi: "Anh không muốn đi dạo thêm chút à?"

"Không cần, em đi hết rồi còn gì."

Có lẽ đoán được Ôn Ý sẽ nói "em có thể đi lại với anh", Thẩm Tư Chu liền nói thêm: "Anh trước đây từng theo gia đình đến đây rồi, không thì em nghĩ sao anh tìm được em?"

Ôn Ý trêu: "Là do duyên phận và định mệnh đấy."

Thẩm Tư Chu bật cười: "Em nói đúng, là anh lỡ lời."

Hai người quay về khách sạn, Ôn Ý và Tần Tư Nịnh ở chung một phòng, anh không tiện vào, nên đứng ngoài cửa đợi cô thu xếp hành lý xong. Anh nhận lấy vali rồi nói: "Đi thôi."

"Em còn chưa chào A Nịnh, không thể bỏ lại cậu ấy được."

"Giữa hai người ai bỏ ai còn chưa biết đâu. Em cứ yên tâm đi với anh."

Ôn Ý nghe ra được ẩn ý trong lời nói, liền hỏi: "Lẽ nào Tống Trừng Nhượng cũng đến rồi?"

Thẩm Tư Chu đáp: "Anh ta từng hỏi anh địa chỉ cổ trấn, vừa nãy anh cũng gửi luôn vị trí khách sạn cho anh ta, anh ta chỉ nhắn lại "được"."

Nếu Tống Trừng Nhượng không định đến thì đã chẳng cần hỏi. Một khi đã nhắn lại như thế, chắc chắn là đang trên đường, hoặc thậm chí đã đến gần đây rồi.

"Anh trai em mở mang đầu óc rồi đấy, còn biết tạo bất ngờ nữa cơ." Ôn Ý cười nói: "Em thật sự tò mò không biết anh ấy sẽ tặng gì cho A Nịnh."

"Ngày mai là biết thôi." Thẩm Tư Chu ôm cô đi xuống lầu, đến bãi đỗ xe.

Ôn Ý ngồi vào ghế phụ, kể cho anh nghe những chuyện thú vị mấy ngày qua, đặc biệt là khi nhắc đến Tống Trừng Nhượng thì không nhịn được cười: "Anh ấy ban đầu định tặng A Nịnh một cái bình giữ nhiệt làm quà sinh nhật đấy. Em đã mở hộp ra xem rồi, còn là màu đen nữa cơ."

Thẩm Tư Chu tưởng tượng cảnh Tống Trừng Nhượng khờ khạo khi yêu, cũng bật cười theo: "Rất giống kiểu quà mà anh ta sẽ tặng thật."

"Không thể nào, anh ấy tặng quà cho em đều rất đúng ý em." Ôn Ý cầm túi xách lên, đưa cho anh xem: "Anh nhìn này, đây là quà sinh nhật Tống Trừng Nhượng tặng em, rất có gu thẩm mỹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!