Thẩm Tư Chu lại dỗ dành thêm mấy câu, thấy cơ thể căng cứng của Ôn Ý dần thả lỏng, cúi đầu lén hôn lên môi cô, rồi nói: "Vào ngủ đi."
Ôn Ý bật cười, kiễng chân hôn lại anh một cái, vừa vẫy tay vừa đóng cửa: "Có gì thì nhắn tin cho em."
"Em cũng vậy." Thẩm Tư Chu cong môi cười: "Nếu đi chơi không vui thì nói với bạn trai, bạn trai sẽ đến đón em."
Ôn Ý biết anh sẽ nói thế, nhưng vẫn cố ý nhắc lại: "Nhắn tin thì anh cũng không đến kịp đâu."
"Lần này chưa đến ba trăm cây số, tưởng làm khó được anh à?" Thẩm Tư Chu nắm tay nắm cửa, ngẩng cằm: "Trời lạnh rồi, mau vào nhà đi."
"Vâng, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi đóng cửa, Thẩm Tư Chu ôm bụng đau khẽ rít một tiếng, trở lại xe, vén áo lên nhìn bên sườn phải, đã ửng đỏ cả một mảng lớn, chắc mai sẽ bầm tím.
Anh đặt tay lên vô lăng, đầu ngón tay gõ nhẹ, nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi với Tống Trừng Nhượng.
Sau khi Ôn Ý và Tần Tư Nịnh rời đi, Tống Trừng Nhượng cứ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt lạnh như băng khiến người ta ớn lạnh.
Thẩm Tư Chu lập tức giơ hai tay đầu hàng, tự giác nói: "Đừng đánh mặt, đánh mặt là Ý Ý nhận ra ngay."
"Con bé sắp đi du lịch, thì nhìn ra cái gì?" Vừa dứt lời, Tống Trừng Nhượng vung một cú đấm mạnh vào bụng anh, dứt khoát và không chút lưu tình.
Anh vung tay như thể đang trút giận, rồi quay người nói: "Lăn lại đây."
Thẩm Tư Chu đau đến nỗi hít sâu một hơi, chống một tay vào tường, cúi người xoa bụng rồi mới bước theo, miệng vẫn không quên trêu chọc: "Hôm nay luật sư Tống cảm xúc dữ dội ghê ha, nói hai chữ "lăn" liền."
Tống Trừng Nhượng mặt không đổi sắc liếc nhìn anh, ngồi xuống ghế salon, đợi anh mở miệng giải thích.
Thẩm Tư Chu cố ý đi vòng qua bàn trà, ngồi xuống chiếc ghế xa bên kia, cười nói: "Tôi không dám ngồi gần anh đâu, sợ anh lại bất ngờ đấm thêm cú nữa thì tôi chịu không nổi."
Anh ngả người tựa vào ghế, tay đặt lên bụng: "May mà chưa ăn tối, không thì chắc ói hết lên người anh rồi."
Vốn dĩ Tống Trừng Nhượng không định ra tay, nhưng vì Thẩm Tư Chu tự nhắc chuyện đó, mà anh lại đang đầy một bụng bực bội, nên mới không nhịn được mà đấm cho phát.
"Nói đi, chuyện là thế nào." Giọng Tống Trừng Nhượng lạnh lùng, không đợi Thẩm Tư Chu tự giác khai ra, vì anh biết tên này mà mở miệng thì thế nào cũng vòng vo tam quốc đến tổ tiên mười tám đời.
"Như anh thấy đó." Thẩm Tư Chu ban đầu định chỉ nói vậy, nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của Tống Trừng Nhượng ép phải nói thêm: "Tôi và Ý Ý đang sống chung và yêu nhau."
Hai chữ cuối mang theo nụ cười không giấu nổi. Tống Trừng Nhượng vừa dịu xuống một chút thì lại bị câu này làm bực lên lần nữa, giọng anh cũng bực bội thấy rõ:
"Sống chung và yêu nhau? Cậu còn dám nói mấy lời đó? Trước đây cậu hứa với tôi thế nào?"
"Tôi đâu có hứa gì đâu." Thẩm Tư Chu vô tội nói.
"Được, để tôi nói với Ý Ý rằng cậu là cậu ấm nhà họ Thẩm đi." Tống Trừng Nhượng làm bộ đứng dậy, Thẩm Tư Chu lập tức nhào tới, đập cả đầu gối vào bàn trà cũng không màng, trực tiếp đè vai anh xuống.
"Anh à, em sai rồi." Thẩm Tư Chu mặt mũi đầy thành khẩn: "Chuyện sống chung với Ý Ý là tình cờ, yêu nhau… cũng là tình cờ luôn."
Tống Trừng Nhượng cười mỉa: "Vậy có phải sau này tôi đột nhiên trở thành bác thì cũng là tình cờ?"
"Bác á? Thế chẳng phải tôi sẽ là…" Khóe miệng Thẩm Tư Chu không kìm được mà cong lên nhưng vừa bị ánh mắt lạnh lẽo của Tống Trừng Nhượng quét qua, anh liền nghiêm túc lại: "Không có đâu, chuyện mang thai ngoài ý muốn là không thể xảy ra."
"Nói vào trọng tâm." Tống Trừng Nhượng đã bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Chuyện tình cảm thì làm gì có trọng tâm. Tôi thích Ý Ý, Ý Ý cũng thích tôi, thế là yêu nhau thôi." Thẩm Tư Chu nói: "Trước đây anh từng nói là cậu ấm nhà họ Thẩm không được theo đuổi em gái anh, nhưng Thẩm Tư Chu thì được. Tôi làm đúng theo lời anh nói rồi đấy, mà vừa hay, em gái anh cũng đồng ý với tôi rồi."
Anh nói rất đàng hoàng, hợp tình hợp lý, khiến Tống Trừng Nhượng nghe xong lại cảm thấy chẳng phản bác được chỗ nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!