Ôn Ý biết ở vùng Hồng Kông – Quảng Đông thường gọi nhau là "bb", nhưng Thẩm Tư Chu nói ra một cách đột ngột như vậy vẫn khiến tim cô khẽ rung lên, không nhịn được cong môi cười.
"Nói hay đấy." Cô không ngại ngần mà khen ngợi.
Thẩm Tư Chu lùi về lại chỗ ngồi ban đầu, nhướng mày, biểu cảm có chút ngạo nghễ: "Nói hay đến đâu cũng chỉ dành cho bạn gái anh nghe thôi."
"Ồ, thế sao lại là câu anh thành thạo nhất?" Ôn Ý hỏi, giọng đều đều.
Thẩm Tư Chu sững lại một thoáng, rồi vội nói: "Anh đã luyện tập trong đầu rất nhiều lần rồi."
"Vậy à, ai mà biết được."
"Thật mà!"
Ôn Ý biết rõ anh cố ý trêu chọc mình nên mới dùng câu đó. Anh từng nói chưa từng có bạn gái cũ, và cô tin điều đó.
Tối nay Thẩm Tư Chu bỏ dở công việc để chạy về đây, chắc chắn còn nhiều chuyện phải xử lý. Cô cũng vậy, nên không đùa nữa: "Mau làm việc đi."
Ôn Ý mở máy tính, vừa vẽ được một hình tròn thì cổ tay đột nhiên bị giữ lại. Cô ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Thẩm Tư Chu, anh nói với giọng rất trịnh trọng: "Anh thật sự chưa từng nói câu đó với ai khác."
Anh sợ cô hiểu lầm, dù chỉ là một chút, anh cũng không muốn.
Ôn Ý là người có nhiều điều không bao giờ nói ra, nhưng lại rất nhạy cảm. Khi có chuyện buồn, cô thường giấu trong lòng, Thẩm Tư Chu biết rất rõ điều đó.
"Em tin anh mà." Ôn Ý xoay tay lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh, rồi đùa: "Sao thế, vì chuyện này mà nhà thiết kế Thẩm không làm việc nổi à?"
"Đúng vậy, không chỉ không làm việc nổi, mà còn ăn không vô, ngủ không yên." Thẩm Tư Chu vừa nói linh tinh vừa dịu dàng dùng ngón tay vẽ vẽ vào lòng bàn tay cô. Móng tay anh không dài, nhưng chạm như thế khiến cô thấy hơi nhột.
Ôn Ý đẩy tay anh về: "Đừng có phá nữa."
Thẩm Tư Chu cầm lại chuột máy tính, đầy ẩn ý, mơ hồ nói: "Anh mà phá thật thì đâu chỉ có thế này."
Ôn Ý nghe không rõ: "Hả?"
"Không có gì, làm việc đi."
Cô không hỏi thêm, tiếp tục vẽ.
Mấy đơn hàng làm riêng bên ngoài cũng đã sắp xếp ổn thỏa. Cuối cùng còn ba công ty đặt đơn, Ôn Ý đã giao cho các bạn đại học và đồng nghiệp phù hợp phụ trách phần vẽ. Cô chỉ cần đảm nhận việc nhận bản vẽ đúng thời hạn và thảo luận ý kiến sửa với bên đặt hàng. Công việc không quá vất vả, hoàn toàn có thể cân bằng với việc đi làm.
Hiện tại, cô đang vẽ tạo hình IP mà tổng giám đốc Tiểu Thẩm bên công ty yêu cầu. Khi còn ở công ty, Ôn Ý đã có phác thảo trong đầu, nên chỉ mất một buổi tối là hoàn thành bản nháp đầu tiên. Trước kỳ nghỉ lễ 1/5 là có thể gửi bản chính thức.
Thấy Thẩm Tư Chu bên kia đứng dậy rót nước, Ôn Ý vẫy tay gọi anh: "Anh qua đây xem giúp em chút."
Anh đi vòng qua bàn dài đến bên cô, hơi cúi người xem màn hình. Trên đó là một bản phác thảo thô, một cô gái mặc đồng phục cấp ba, buộc tóc đuôi ngựa cao, ôm vài cuốn sách trong lòng, môi cong lên cười ngọt ngào.
"Đây là Thẩm tổng bên công ty em nhờ vẽ đó." Ôn Ý hỏi: "Anh thấy có chỗ nào cần sửa không?"
Lần trước khi vẽ hình IP nam, Thẩm tổng không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Ôn Ý không nghĩ tác phẩm của mình hoàn hảo đến mức không có điểm cần chỉnh sửa, cô đoán chắc là do bên đó không hiểu nên mới không góp ý gì.
Đã vậy thì cô chỉ còn cách nhờ người cùng giới, Thẩm Tư Chu, góp ý giúp.
Thẩm Tư Chu nghe cô nhắc đến Thẩm tổng, phản ứng rất bình tĩnh, chỉ vào chỗ cô gái đang ôm sách: "Có phải hơi đơn điệu không?"
"Nhân vật nam cầm bóng rổ nên em thiết kế nhân vật nữ ôm sách." Ôn Ý giải thích.
"Con trai đa phần đều thích bóng rổ, nhưng con gái thì có phải ai cũng thích đọc sách đâu?" Thẩm Tư Chu vòng vo nhắc nhở: "Như em đấy thôi, em thích vẽ tranh."
Ôn Ý rất khó xử: "Chẳng lẽ lại ôm một cuốn sách tranh?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!