Ôn Ý chưa kịp gửi dấu chấm hỏi đi thì "Thẩm tổng" đã kịp rút lại tin nhắn. Rất nhanh sau đó, anh gửi một tin khác giải thích: [Gửi nhầm người rồi.]
Đối phương là thiếu gia của công ty, cũng là "ông chủ" của cô, Ôn Ý lịch sự đáp lại một câu: [Vâng, tôi hiểu rồi.]
Thoát khỏi khung chat, Ôn Ý liếc nhìn ảnh đại diện của Thẩm Tư Chu, rồi lại nhìn sang ảnh đại diện của "Thẩm tổng", trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Nếu tin nhắn đó là do Thẩm Tư Chu gửi thì còn hợp lý, nhưng sao lại trùng hợp đúng lúc sắp tan làm thì người gửi lại là "Thẩm tổng", và bảo là gửi nhầm?
Điều quan trọng hơn cả là, hai người họ cùng họ, cùng tên.
Một suy đoán táo bạo bất chợt lóe lên trong đầu Ôn Ý.
Cô vốn định nhắn tin hỏi thẳng Thẩm Tư Chu, nhưng lại nghĩ nếu đúng là anh thì anh chắc chắn sẽ không thừa nhận. Thế nên cô quyết định gọi điện cho Tống Trừng Nhượng.
Tống Trừng Nhượng là cố vấn pháp lý của Tập đoàn Cảnh Thuận, đồng thời cũng là bạn lâu năm của Thẩm Tư Chu. Mấy chuyện trong gia đình nhà họ, chắc chắn anh ấy nắm rõ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói trầm tĩnh vang lên: "Alo?"
Nếu đang bận thì Tống Trừng Nhượng sẽ không nhận cuộc gọi, nên việc anh bắt máy chứng tỏ có thời gian để nói chuyện.
Ôn Ý hỏi trước về thời gian anh về nhà, rồi nhân tiện kể chuyện lần trước cô mua quà, tránh để anh nghiêm túc lỡ miệng khiến mẹ và dì cô khó xử.
"Em dùng tiền của mình à?" Tống Trừng Nhượng hỏi.
"Ừ, là tiền của em." Ôn Ý biết anh hay lo mình thiếu tiền, vội trấn an:
"Anh yên tâm, em mới nhận lương gần đây, A Nịnh còn giới thiệu việc cho em nữa, em có tiền tiêu rồi. Anh đừng có lỡ miệng đấy."
"Ừ, biết rồi."
Ngừng một lát, cô như thể tiện miệng hỏi tiếp: "À đúng rồi, em hỏi anh một chuyện nha. Anh có biết ba mẹ của Thẩm Tư Chu làm nghề gì không?"
Tống Trừng Nhượng nghe xong thì có vẻ hơi khó hiểu, giọng cũng pha chút khó chịu: "Em quan tâm chuyện gia đình cậu ta làm gì?"
"Em chỉ tò mò thôi."
"Đừng tò mò về cậu ta."
"……"
Ôn Ý thấy anh không chịu nói thì bèn bẻ lái sang hướng khác, hỏi thẳng luôn: "Sao anh không chịu nói với em? Chẳng lẽ có bí mật mờ ám gì không?"
"Có hay không cũng chẳng liên quan đến em." Tống Trừng Nhượng đáp hờ hững, giọng điệu bình thản không lộ ra chút cảm xúc nào.
Ôn Ý biết rõ anh không thích cô thân thiết với Thẩm Tư Chu, nên đổi cách hỏi: "Cậu thiếu gia của Tập đoàn Cảnh Thuận ấy, cũng tên Thẩm Tư Chu."
"Ừm."
"Anh từng gặp chưa?"
"Gặp rồi."
Sau đó, chẳng nói gì thêm nữa.
Nếu Tống Trừng Nhượng đã gặp, vậy thì họ không thể là cùng một người, bằng không, chẳng lý nào anh lại giấu cô.
Ôn Ý hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh rồi hỏi: "Anh này, sao anh không muốn em ở bên Thẩm Tư Chu vậy?"
"Cậu ta không có ý tốt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!