Ánh đèn trắng chiếu xuống, khiến khuôn mặt hai người phủ một lớp sáng mờ mờ. Ôn Ý ngơ ngác chớp mắt, cảm giác ấm nóng trên môi vẫn còn lưu lại.
"Nhắm mắt lại."
Bên tai lại vang lên một tiếng nói rất khẽ, Ôn Ý theo phản xạ làm theo. Đèn ở hành lang lại tắt.
Anh khẽ chạm vào chóp mũi cô, không làm gì thêm, nhưng dáng vẻ thân mật này lại khiến tim người ta ngứa ngáy.
Hơi thở ám muội vương quanh. Lông mi của Ôn Ý khẽ rung, khi cô gần như không chịu nổi cảm giác này nữa, đôi môi đỏ lại một lần nữa bị chặn lại.
Lần này là sự cọ sát dịu dàng giữa môi răng, vừa ngây ngô, lại vừa nồng nhiệt đến mức không thể tưởng. Đầu lưỡi nhẹ nhàng luồn vào, quấn lấy cô, m*t nhẹ đầy mê hoặc. Cuối cùng còn lưu luyến cắn khẽ môi dưới một cái.
Ôn Ý thở nhẹ ra, trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của anh. Cô điều chỉnh lại nhịp thở, nói: "Anh cố ý."
Cô ám chỉ cú vấp ban nãy.
"Không có mà, là do chân anh dài quá thôi."
"Thế thì chẳng phải anh có thể làm chuyện đó thường xuyên à?" Ôn Ý nửa đùa nửa thật.
Thật ra, cô không chắc mấy năm qua Thẩm Tư Chu có từng hẹn hò với ai chưa. Dù anh vẫn đến Đại học Văn Lâm thăm cô mỗi năm, nhưng cũng chỉ là thăm hỏi, hai năm rưỡi sau khi tốt nghiệp họ cũng không có liên lạc gì.
Anh có điều kiện tốt, lại được gia đình cho đi du học ở London, chắc chắn rất dễ tìm bạn gái, cũng chẳng thiếu người theo đuổi.
Ít nhất từ cấp ba đã không thiếu rồi.
Cho nên câu hỏi này vừa là đùa giỡn, cũng vừa là thật lòng muốn biết.
"Anh không có." Thẩm Tư Chu vội vàng giải thích: "Anh chỉ từng làm vậy với em thôi."
"Ồ."
Thấy phản ứng của Ôn Ý hơi lạnh nhạt, Thẩm Tư Chu liền nói thêm: "Anh thề với trời… không, thề với sự nghiệp của anh luôn."
Có lẽ cảm thấy thề với trời không đủ sức nặng, anh còn đổi lời giữa chừng.
Đèn hành lang lại sáng lên, Ôn Ý ngẩng đầu, đôi mắt anh sâu thẳm, ánh nhìn sáng rõ. Chỉ cần nhìn vào cũng có thể cảm nhận được sự chân thành và mãnh liệt trong đó, khiến người ta khó lòng rời mắt.
Anh có vẻ hơi căng thẳng, trên trán rịn mồ hôi li ti. Ôn Ý ban đầu tim cũng đập rất nhanh, nhưng thấy anh như vậy lại bỗng cảm thấy yên tâm.
"Em tin anh." Ôn Ý mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay anh như một sự trấn an. "Có điều, xem ra sự nghiệp của anh sắp gặp vận may lớn rồi."
"Đương nhiên rồi." Thẩm Tư Chu nắm tay cô bước tiếp về phía trước, rồi như vẫn còn chưa yên tâm, bổ sung:
"Bao năm nay anh chỉ chăm chăm vào thiết kế, mắt nhìn cao lắm đấy."
Câu này đầy ẩn ý, không chỉ nói đến tác phẩm, mà còn là con người.
Ôn Ý cười phụ họa: "Đúng là nhìn cao thật."
Họ trở về nhà, vẫn giống hệt như ngày cô rời đi, phòng khách được Thẩm Tư Chu dọn dẹp rất sạch sẽ, gọn gàng.
Lúc này đã hơn mười giờ, đến giờ đi ngủ thường ngày của Ôn Ý. Cô ngáp một cái rồi vào phòng tắm tắm rửa. Khi bước ra, thấy Thẩm Tư Chu đang ngồi trên sofa, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
"Anh đang nghĩ gì thế?" Cô hỏi.
Nghe tiếng động, Thẩm Tư Chu ngẩng đầu nhìn cô, rồi nhanh chóng dời ánh mắt đi, lắc đầu: "Không có gì."
Ôn Ý cũng chỉ thuận miệng hỏi, không định đào sâu, liền nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!