Chương 32: (Vô Đề)

Từ lớp học đến khán đài chỉ là một đoạn đường rất ngắn, vậy mà Thẩm Tư Chu suốt dọc đường không ngừng lặp đi lặp lại bốn chữ "bạn trai bạn gái". Ôn Ý nghe mãi đến mức buồn cười, liền trêu chọc hỏi:

"Vậy bạn trai của em còn có thể làm gì nữa đây?"

Thẩm Tư Chu chống hai tay lên mép lan can, người hơi ngả về sau, dáng vẻ vô cùng tùy ý lười biếng. Nghe cô hỏi, anh nghiêng đầu nhìn sang, thấp giọng nói: "Còn phải xem bạn gái anh cho phép làm gì."

"Cái gì cũng được sao?"

"Ừ." Thẩm Tư Chu cong môi cười, nụ cười đầy kiêu ngạo và ngang tàng: "Không gì là không thể."

Ôn Ý cũng bật cười, bắt chước anh nghiêng người tựa ra sau, hai chân đong đưa nhẹ, đưa mắt quan sát xung quanh.

Đây là lần đầu tiên cô được ngồi lên khán đài danh dự của trường.

Thời cấp ba, mỗi tháng đều có buổi họp toàn trường do hiệu trưởng chủ trì, đôi khi còn mời đại diện học sinh lên phát biểu.

Thành tích của cô không tệ, nhưng việc chọn đại diện học sinh không chỉ dựa vào điểm số mà còn phải xét tính cách và năng lực tổng thể. Ôn Ý thì lại khá trầm lặng, ngoài việc học thì ít khi thể hiện tích cực, cũng chẳng bao giờ chủ động đăng ký, thế nên mãi cũng không được chọn.

"Tiếc thật, đến lúc tốt nghiệp rồi mà tôi vẫn chưa một lần được lên sân khấu." Ôn Ý cảm thán.

Thẩm Tư Chu hơi ngạc nhiên, nhướng mày: "Em cũng muốn lên phát biểu sao?"

Tính cách của Ôn Ý vốn không giống kiểu người sẽ tình nguyện đứng trước đám đông nói chuyện. Tất nhiên nếu thật sự bắt buộc thì cô vẫn có thể làm được và làm tốt. Nhưng cái cảm giác bị bao nhiêu ánh mắt dồn về phía mình khiến cô thấy căng thẳng và không thoải mái, cảm giác đó cô thật sự không thích.

"Không muốn đâu." Cô dừng một chút, rồi nói tiếp: "Nhưng cũng muốn thử xem sao."

Ôn Ý còn nhớ rất rõ, năm đó cô đứng dưới sân, ánh mắt đầy ngưỡng mộ nhìn những bạn được lên phát biểu trên sân khấu. Cô thấy họ gan dạ, dũng cảm, như thể toàn thân đều đang tỏa sáng.

Cô thật sự muốn thử một lần, nhưng chỉ dám giấu trong lòng, chẳng bao giờ đủ can đảm để nói với giáo viên chủ nhiệm.

Nhưng Thẩm Tư Chu thì dám.

Khi ấy, có vài bạn lớp khác đùa cợt, bảo điểm của cậu ta không đủ cao, lại từng lên "bảng trắng" thông báo của trường, chắc chắn sẽ không được chọn lên phát biểu.

Thẩm Tư Chu liền vênh váo ném lại một câu:

"Cứ chờ đấy mà xem."

Rồi quay người chạy thẳng đến văn phòng giáo viên, hỏi cô chủ nhiệm xem buổi họp lần sau có thể để cậu lên phát biểu không.

Cô chủ nhiệm khi ấy bảo: "Lần sau thi mà em lọt top 30 toàn khối thì cô sẽ giới thiệu em lên."

Trường THPT Thịnh Duệ chia phòng thi theo thứ hạng. Top 30 toàn khối thuộc về phòng thi số 1, là nơi tập trung các học sinh được định hướng vào các trường đại học danh tiếng như 985 hay 211.

Thành tích của Ôn Ý thường dao động giữa phòng 1 và phòng 2, còn Thẩm Tư Chu thì rất ổn định.. ổn định ở phòng số 3, luôn quanh quẩn vài vị trí đầu sau, không tụt quá nhưng cũng chẳng thể vượt lên.

Sau khi nghe cô giáo nói vậy, cậu quyết tâm phải vào được phòng thi số 1. Giờ nghỉ trưa không ngủ, tiết tự học cũng bỏ luôn truyện tranh, không ra sân chơi bóng nữa. Mỗi ngày đều chạy theo Ôn Ý nhờ cô giảng văn, sửa bài, dạy ngữ pháp tiếng Anh.

Cuối cùng, kỳ thi tháng ấy, cậu thực sự vào được phòng số 1, đúng ngay vị trí thứ 30.

Đến buổi họp toàn trường, cô giáo giữ lời, đề cử cậu lên phát biểu.

Thẩm Tư Chu lúc đó chẳng thèm chuẩn bị bài phát biểu nào, cứ thế bước lên khán đài, câu đầu tiên đã ngông cuồng vô đối:

"Trước đó có bạn nói tôi chắc chắn không thể được lên đây phát biểu. Tôi không phục, nên tôi tới rồi đây."

Lời nói vừa ngạo mạn vừa hùng hồn khiến cả sân trường xôn xao cười rộ lên.

Ôn Ý khi ấy cũng bật cười. Cô nghĩ, có lẽ lý do khiến cô chơi thân và bị cuốn hút bởi Thẩm Tư Chu, chính là điều này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!