Chương 31: (Vô Đề)

Thẩm Tư Chu đã do dự rất lâu, không biết có nên tỏ tình vào lúc này hay không.

Hiện tại thật sự không phải thời điểm thích hợp. Anh đã tự ý từ chức khỏi công ty, bỏ ngang mọi thứ, căn bản chưa giải quyết được tận gốc vấn đề. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị ba mẹ tìm đến. Sự nghiệp của anh cũng mới chỉ bắt đầu, đừng nói là xây bảo tàng mỹ thuật, ngay cả một dự án hoàn chỉnh anh cũng chưa từng dẫn dắt xong.

Không chỉ riêng anh, tình hình hiện tại của Ôn Ý cũng chẳng khá hơn, cả công việc lẫn gia đình đều có chuyện khiến cô phiền lòng.

Có lẽ là do hôm nay cả Lục Cảnh Hoài lẫn bảo vệ đều hỏi họ là quan hệ gì, Thẩm Tư Chu bị k*ch th*ch, có phần bốc đồng, nhưng anh không hối hận.

Trong lớp học lặng ngắt như tờ, không khí xung quanh như đông cứng lại. Bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng đến kỳ lạ, đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau.

Anh hiểu hết mọi lo lắng và băn khoăn của cô, nhưng càng muốn biết rõ lòng cô.

Biết được tình cảm của cô dành cho mình.

Gió từ ngoài cửa thổi vào làm ngọn nến khẽ chập chờn, Thẩm Tư Chu vẫn giữ nguyên động tác, đôi mắt sâu thẳm, dịu dàng mà chân thành, lặng lẽ nhìn cô.

Tình yêu của anh rõ ràng và thẳng thắn, không hề che giấu, đặt ra ngay trước mắt, chờ cô phán xét.

Một lúc sau, Ôn Ý mở miệng, nhưng lại là một câu chuyện không mấy liên quan:

"Cậu thổi nến đi kìa."

Cô điềm nhiên như thường, giọng nói nhẹ nhàng nhắc nhở, ánh mắt vẫn dịu dàng, khóe môi khẽ cong, nhưng lại mang theo một sự bình tĩnh đủ để khiến người ta rơi vào vực sâu.

Ngực Thẩm Tư Chu khẽ siết lại, cơn đau len lỏi từ lồng ngực lan ra, khiến anh bỗng cảm thấy khó thở.

Đầu óc như chậm đi một nhịp, anh máy móc cúi xuống thổi tắt ngọn nến, hai bàn tay đang đan vào nhau dần siết chặt, như thể đang kìm nén điều gì đó.

Dây đèn nhấp nháy không biết từ lúc nào đã tắt, xung quanh chìm vào bóng tối, sắc mặt cũng trở nên khó đoán hơn. Không ai nói gì, bầu không khí nặng nề đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Thẩm Tư Chu khẽ cong môi, mang theo chút giễu cợt chính mình, từ từ buông lỏng mười đầu ngón tay đang đan chặt vào nhau, định mở lời để xoa dịu không khí, thì chợt ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc, mu bàn tay cũng bị một bàn tay dịu dàng chạm vào.

Ôn Ý nghiêng người tiến lại gần, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khó tin: "Hai điều ước đầu tiên của cậu mình không giúp gì được, nhưng điều ước thứ ba—"

Cô ngừng lại hai giây, khiến Thẩm Tư Chu gần như nín thở, cảm giác thời gian trôi qua như cả thế kỷ. Rồi lại nghe cô bật cười dịu dàng:

"Tối nay em có thể giúp anh thực hiện."

Lời vừa dứt, Ôn Ý đã bị kéo vào một cái ôm siết chặt, đầy cố chấp và bá đạo.

"Em dọa anh đấy." Giọng Thẩm Tư Chu hơi run rẩy, cổ họng căng lên, như chưa hoàn hồn mà xác nhận lại lần nữa: "Thật không đấy, Ý Ý?"

Ôn Ý dịu dàng đáp: "Thật mà, điều ước của anh thành hiện thực rồi."

Anh bật cười, tiếng cười rất khẽ, rất thấp, như gió thổi bên tai: "Ý Ý, anh vui lắm, thật sự rất vui."

Giống như một đứa trẻ bất ngờ được cho kẹo, hân hoan mà không biết làm sao để diễn tả.

"Vui đến mức nào?" Ôn Ý còn cố tình trêu chọc hỏi thêm.

Bàn tay của anh, khô ráo ấm áp, nhẹ nhàng đặt sau gáy cô, ôm chặt hơn nữa. Hơi thở nóng rực phủ kín lấy cô, mang theo sự lưu luyến đậm sâu.

Ôn Ý nghiêng đầu, tựa lên ngực anh. Trong màn đêm tĩnh mịch, tiếng tim đập mãnh liệt vang lên rõ ràng.

Giọng Thẩm Tư Chu trầm thấp, khàn khàn, mang theo niềm vui không thể kìm nén: "Nghe đi, đây là âm thanh điều ước thành sự thật của anh."

Là niềm vui, là xúc động, là hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời. "Thình thịch, thình thịch" từng nhịp, từng nhịp vang vọng tận đáy lòng của Ôn Ý.

Cô cũng cong môi cười, dịu dàng đáp: "Ừ, em nghe thấy rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!