Chương 30: (Vô Đề)

Sinh nhật của Thẩm Tư Chu rơi vào cuối tháng Tư. Theo lịch thì vẫn là mùa xuân, nhưng thời tiết ở Giang Thành thì đã chuyển dần sang cuối xuân đầu hạ.

Tính cách của cậu cũng giống như khoảng thời gian ấy, vừa ấm áp lại vừa rực rỡ.

Ôn Ý đã nhớ kỹ sinh nhật của anh từ rất sớm. Khi còn học lớp 11, cô đã bắt đầu tiết kiệm tiền từ sau Tết để chuẩn bị quà tặng sinh nhật thật đặc biệt cho cậu.

Tiền mừng tuổi của cô đều bị ba tịch thu, nên chỉ có thể chắt chiu từng đồng tiền ăn vặt mỗi ngày. Đến tháng Tư thì vừa đủ ba trăm tệ. Sau giờ tan học, cô lén chạy ra trung tâm thương mại, mua một bộ lego mô hình kiến trúc nhỏ, lắp ráp cẩn thận từ trước để tạo bất ngờ cho cậu.

Chỉ tiếc rằng, chưa kịp tặng thì Thẩm Tư Chu đã chuyển trường ngay trước sinh nhật. Món quà cô chuẩn bị vẫn chưa một lần được trao đi.

Năm nay, cô cũng bắt đầu nghĩ về quà sinh nhật cho Thẩm Tư Chu từ rất sớm, đã đặt làm sẵn từ trên mạng.

Chiều nay, cô xách bánh kem cùng quà đến tận công ty Sơn Mộc.

Lúc trước, Tần Tư Nịnh từng hỏi cô: "Cậu thấy Thẩm Tư Chu có xứng đáng không?"

Cô đã suy nghĩ mất một tuần.

Thẩm Tư Chu tôn trọng công việc của cô, không bao giờ làm phiền khi cô đang bận. Nhưng một khi rảnh thì lại kéo cô đi chơi, rất nhiệt tình.

Anh từng đến nhà cô, biết rõ bệnh tình của mẹ cô, nhưng không hề tỏ ra chán ghét, mà ngược lại, còn hòa hợp với mẹ cô rất tốt.

Anh hiểu tính cách cô, chưa bao giờ chê trách hay phán xét điều gì, luôn luôn động viên và khen ngợi cô.

Một người như Thẩm Tư Chu, cô không tìm ra lý do nào để từ chối.

Anh xứng đáng.

Xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.

Khi nhìn thấy cô bất ngờ xuất hiện trước mặt, Thẩm Tư Chu có chút sững sờ, không ngờ người mình ngày đêm mong nhớ lại đột ngột xuất hiện như vậy.

Mãi đến khi Ôn Ý cất tiếng, anh mới như bừng tỉnh, vì quá bất ngờ nên nói năng cũng lắp ba lắp bắp:

"Cậu sao lại không báo trước một tiếng, cứ thế mà tới luôn à?"

"Ừ đó, mình cứ thế mà đến thôi." Ôn Ý mỉm cười dịu dàng, khóe môi cong cong, giơ đồ trong tay lên: "Không định giúp mình xách mấy thứ này à? Nặng lắm đó."

Nghe vậy, Thẩm Tư Chu vội vàng đón lấy bánh kem và hộp quà.

Cô nói: "Chúc mừng sinh nhật cậu."

"Cảm ơn." Anh nở nụ cười không thể giấu được, vui đến mức khóe miệng cứ cong mãi không thôi. "Cậu muốn ăn gì? Tôi mời cậu đi ăn tối."

"Mình sao cũng được mà."

Vừa dứt lời, thì Lục Cảnh Hoài từ trong công ty đi ra, ánh mắt nhanh chóng rơi về phía họ.

Ôn Ý lập tức cảm nhận được, nghiêng đầu nhìn sang anh, lễ phép chào hỏi: "Chào anh, đàn anh."

Thẩm Tư Chu nghe thấy cách cô gọi, nụ cười trên môi lập tức tắt dần, quay đầu lại nhìn Lục Cảnh Hoài bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Anh ta rảnh thế à? Không cần về nhà ăn cơm hay sao?

"Trùng hợp thật." Lục Cảnh Hoài bước tới, giọng nói ôn hòa: "Hôm nay không chỉ gặp Tiểu Thẩm, mà còn gặp cả đàn em nữa."

"Không trùng hợp đâu," Thẩm Tư Chu hơi nghiêng người, đứng chắn trước Ôn Ý, che đi ánh mắt Lục Cảnh Hoài nhìn sang cô, "Cô ấy đến đón tôi đấy."

"Là sinh nhật à?" Lục Cảnh Hoài liếc mắt nhìn chiếc bánh trong tay anh, giọng thành khẩn: "Chúc mừng sinh nhật."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!