Chương 27: (Vô Đề)

Từ cổng chính của Đại học Văn Lâm đi vào là thư viện, đi tiếp một đoạn là các tòa nhà giảng dạy của các khoa khác nhau. Giờ đang đúng lúc học buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, thỉnh thoảng trên đường có thể bắt gặp sinh viên ôm sách đi qua.

Đi tiếp về phía trước là sân vận động và căn

-tin, phía sau có một hồ nước, ký túc xá sinh viên nằm bên hồ.

Đây là lần đầu tiên Ôn Ý quay lại sau khi tốt nghiệp, nhưng tất cả cảnh tượng trước mắt lại khiến cô có cảm giác quen thuộc vô cùng, như thể chuyện học đại học ở đây chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.

"Bên cạnh thư viện trước kia có một cái cây rất lớn, mùa hè nhìn từ cửa sổ tầng ba ra rất đẹp, sau này không biết vì sao lại bị chặt mất rồi."

"Đội bóng chuyền nữ của trường mình khá nổi tiếng, trước đây còn giành hạng nhất trong giải đấu các trường đại học nữa."

"Mỗi tối sân vận động đều có người tổ chức chạy bộ đêm, thỉnh thoảng còn có sinh viên biểu diễn nghệ thuật đường phố, rất náo nhiệt."

"Ký túc xá nữ nằm ngay bên hồ, chẳng hiểu sao lại chọn chỗ đó nữa, mùa đông thì lạnh lắm, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù thổi qua."

"……"

Ôn Ý suốt dọc đường không ngừng giới thiệu cho anh, kiên nhẫn kể đủ chuyện thời đại học, chia sẻ với anh tất cả niềm vui nỗi buồn cô từng trải qua.

Thẩm Tư Chu hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái đang đi bên cạnh mình.

Đây là lần thứ chín anh đến Đại học Văn Lâm. Tám lần trước chỉ có thể đứng xa xa nhìn bóng lưng cô. Chỉ lần này, là được đi bên cạnh cô.

Trường đại học rất lớn, đến khi họ đi tới sân vận động thì cả hai đã có chút mỏi mệt, bèn ngồi nghỉ trên băng ghế gần đó. Không xa có một nam sinh và một nữ sinh đang kéo loa hát, thỉnh thoảng có sinh viên đi dạo ngang qua cũng sẽ dừng lại nghe một lúc.

Thẩm Tư Chu quét mắt nhìn toàn cảnh trước mặt, khẽ nhếch môi, thấp giọng nói:

"Thật tuyệt."

"Cái gì thật tuyệt?"

"Mọi thứ đều rất tuyệt."

Cô đã sống rất tốt những năm đại học, và bây giờ họ cũng rất tốt.

Nam sinh và nữ sinh trước micro đang hát một bài tình ca ngọt ngào, đứng cách nhau không gần. Ôn Ý quan sát một lúc vẫn không nhìn ra mối quan hệ giữa họ, bèn hỏi:

"Cậu nói xem họ là người yêu hay chỉ là bạn bè?"

"Bạn bè." Giọng Thẩm Tư Chu đầy chắc chắn, lại khẽ ngừng một chút, nói thêm: "Nhưng tương lai thì chưa biết được."

"Tại sao?"

Anh không trả lời. Ôn Ý đành phải tiếp tục quan sát họ, dùng trọn thời gian của một bài hát mới phát hiện, nam sinh lén nhìn nữ sinh hai lần.

Cô không nhịn được mà cong khóe môi, cảm thán:

"Thanh xuân thật là đẹp."

Có thể yêu một người hết lòng, không sợ hãi, không do dự, yêu một cách mãnh liệt cuồng nhiệt, đem toàn bộ tình cảm cháy bỏng trao hết cho đối phương.

"Ai nói chỉ có thanh xuân mới đẹp?"

Thẩm Tư Chu xoa đầu cô, rồi đứng dậy bước đến bên nam sinh kia, không biết nói gì mà người đó nhìn về phía Ôn Ý, rồi nhường lại micro cho anh.

Ôn Ý không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng đứng dậy bước đến, đúng lúc nghe tiếng nhạc đệm vang lên, Thẩm Tư Chu cất giọng hát:

"Luôn có những lần gặp gỡ bất ngờ

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!