Chương 24: (Vô Đề)

Gã đàn ông bị Thẩm Tư Chu đánh cho hai cú chí mạng, hoảng sợ thật sự. Biết mình đuối lý, hắn vội vã bỏ chạy trước khi bảo vệ đến.

Thẩm Tư Chu lập tức quay sang nhìn Ôn Ý, lo lắng hỏi: "Cậu có sao không? Hắn có làm cậu bị thương không?"

Ôn Ý lắc đầu.

Gã đó chắc thật sự nghĩ cô là người phụ nữ được bao nuôi nên hôm nay mới đến để "thương lượng điều kiện". May là hắn không có ý định xâm hại.

Nhưng ánh mắt và lời nói của hắn cũng đủ khiến người ta buồn nôn.

"Vào nhà trước đã."

Sau khi về nhà, Thẩm Tư Chu vẫn chưa nguôi giận, còn thấy hối hận vì ra tay quá nhẹ, hận không thể quay lại đấm thêm vài cái nữa.

"Lần sau mà gặp lại, tôi nhất định không tha cho hắn." Giọng anh gay gắt.

Ôn Ý rót hai ly nước, đưa cho anh một ly, rồi nhắc nhở: "Nhưng cậu vừa bảo hắn là đừng xuất hiện trước mặt cậu nữa mà."

"……"

Thẩm Tư Chu nhận lấy ly nước, liếc mắt quan sát vẻ mặt Ôn Ý. Với người khác, chắc giờ đã sợ đến phát khóc rồi, vậy mà cô vẫn bình tĩnh đến lạ.

Nghĩ lại, hình như anh chưa bao giờ thấy Ôn Ý bộc lộ cảm xúc mạnh.

Hồi cấp ba, có mấy nam sinh lắm chuyện bịa đặt về chuyện tình cảm của cô, có mấy nữ sinh vì ghen ghét mà nói xấu sau lưng. Nhưng phản ứng của Ôn Ý nhiều nhất chỉ là nhíu mày. Còn cậu thì lần nào cũng tức giận thay, phải xông đến tính sổ rồi bắt bọn họ ra mặt xin lỗi cô.

Ôn Ý luôn là một người điềm đạm, ngoan ngoãn, chẳng bao giờ phản bác hay giải thích gì. Cô quan tâm đến cảm xúc người khác còn hơn cả chính mình.

Cậu đoán, chắc là do gia đình cô đã hình thành nên tính cách như vậy.

Hồi cấp ba, bố mẹ cô quản rất nghiêm, không cho dùng điện thoại, cũng không cho lên mạng.

Có việc gì gấp thì chỉ còn cách tìm đến nhà cô trực tiếp.

"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Thẩm Tư Chu hỏi thẳng.

Ôn Ý nghiêm túc trả lời: "Mình đang nghĩ có nên nói chuyện này cho Dư An Nam biết không."

Dư An Nam thường xuyên khoe bạn trai trước đồng nghiệp, trên mạng xã hội cũng công khai thể hiện tình cảm. Nhìn bên ngoài thì có vẻ như rất yêu bạn trai.

Nói thật, Ôn Ý không cảm thấy Dư An Nam là người xấu, chỉ là kiểu người kiêu ngạo, có phần ngu ngốc, có lẽ những thông tin về cô đều bị bạn trai cô ta moi ra.

Người đàn ông như vậy hôm nay dám làm chuyện này, trước đó nhất định cũng từng làm việc tương tự. Có thể còn đang bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài. Dù không có đi nữa, thì với nhân phẩm đó cũng nên tránh xa.

Nếu là người đồng nghiệp khác, Ôn Ý sẽ không chút do dự mà nói ra. Nhưng với Dư An Nam, quan hệ của hai người vốn đã căng thẳng, lại thêm việc cô ta là kiểu "não yêu" không biết mình bị lừa.

"Đừng." Thẩm Tư Chu lập tức phản đối: "Đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc cứu người. Không phải ai cũng đáng để cứu."

Ôn Ý quay đầu nhìn anh, anh tiếp lời: "Tôi biết cậu là người tốt, nhưng cậu không có bằng chứng, chỉ nói miệng thôi thì người ta có thể nói cậu vu oan cho bạn trai cô ta."

"Có camera giám sát mà."

Thẩm Tư Chu vẫn không đồng ý: "Nhưng cậu không có nghĩa vụ phải giúp cô ta. Cậu cũng không chịu nổi nếu bị cô ta quay ra đổ tội ngược lại."

Ôn Ý suy nghĩ kỹ lại. Nếu Dư An Nam không tin, còn làm ầm lên, thì trong công ty có thể sẽ lan truyền những tin đồn không hay về cô. Cô cũng chỉ là đang lưỡng lự, chứ không phải thực sự muốn làm "Bồ Tát".

"Được rồi, mình không lo chuyện đó nữa." Ôn Ý nhìn sang anh, hỏi: "Việc của cậu xử lý xong hết rồi à?"

"Ừ, xong hết rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!