Thấy Ôn Ý vẫn còn ngẩn ngơ, Lý Tố Thanh đẩy nhẹ cô một cái:
"Lên xe đi, con cứ suy nghĩ kỹ lời mẹ nói trên đường nhé."
Cô khẽ "vâng" một tiếng, đi đến bên xe, mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên.
"Dì ơi, bọn cháu đi đây ạ." Thẩm Tư Chu nghiêng người qua Ôn Ý, cười vẫy tay chào Lý Tố Thanh.
"Được rồi, đi đường cẩn thận nhé, có thời gian lại ghé chơi nha."
"Vâng, nhất định cháu sẽ quay lại."
Thẩm Tư Chu thu lại ánh mắt, thấy Ôn Ý vẫn ngồi đờ ra, liền dùng ngón trỏ chọc vào vai cô một cái. Cô lập tức hoàn hồn: "Gì thế?"
"Chào mẹ cậu đi chứ."
Lúc này Ôn Ý mới phản ứng, thò đầu ra khỏi cửa xe nói với Lý Tố Thanh: "Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con đi đây. Dịp 1/5 con sẽ quay lại."
"Nếu đến 1/5 mà công việc bận thì khỏi về cũng được, đừng chạy đi chạy lại làm gì, vừa mệt lại ảnh hưởng công việc. Không cần lo cho mẹ đâu."
"Dạ."
Sau khi chào tạm biệt nhau, Thẩm Tư Chu đạp ga, chạy về hướng cao tốc.
Trên đường về, Ôn Ý như hồn treo ngược cành cây, trong đầu toàn là lời Lý Tố Thanh nói.
Dạo gần đây ngày nào cũng ở cạnh Thẩm Tư Chu, không phải cô chưa từng nghĩ đến điều đó, nhưng mỗi lần có ý nghĩ ấy, cô lại cảm thấy mình đang ảo tưởng.
Thái độ và hành động của Thẩm Tư Chu đối với cô cũng không khác hồi cấp ba là mấy. Nhưng lúc đó anh chưa bao giờ nói thích cô, sau đó lại rời đi không một lời từ biệt.
Nếu thật sự thích thì sao nỡ rời đi như thế?
Nếu thật sự thích, bảy năm xa cách này là gì chứ?
Huống hồ giờ còn có mối quan hệ với Tống Trừng Nhượng, đối xử tốt với em gái bạn thân thì cũng là điều dễ hiểu thôi.
"Gần tới nhà rồi, cậu đói không? Có cần mua gì ăn không?" Thẩm Tư Chu hỏi cô.
"Không cần đâu, về thẳng nhà luôn đi."
Thẩm Tư Chu để ý thấy hôm nay cô trầm lặng bất thường, tâm trạng dường như không ổn, giọng cũng tự nhiên dịu đi hẳn: "Mẹ cậu nói gì khiến cậu khó chịu à?"
Giọng điệu của anh vô cùng nhẹ nhàng, như sợ làm cô buồn. Ôn Ý lắc đầu: "Không phải đâu, chỉ là hơi buồn ngủ thôi."
"Cố gắng thêm chút nữa, lát về nhà ngủ bù nhé."
"Ừ."
Anh chủ động tăng tốc, nhanh chóng về đến nhà. Ôn Ý vừa thay xong giày thì Thẩm Tư Chu gọi: "Tôi có việc phải ra ngoài một lát."
Ôn Ý gật đầu, anh lại nói: "Tối nay tôi không về, cậu nhớ khóa cửa cẩn thận, ngủ sớm nha."
"Ừ."
Cả hai đều rất ăn ý, không nói, cũng không hỏi. Sau khi Thẩm Tư Chu đi khỏi, Ôn Ý quay về phòng ngủ, mở điện thoại lên, thấy tin nhắn của Tần Tư Nịnh.
Tần Tư Nịnh: Cậu về đến nhà chưa? Có mang món cá khô mà mình thích nhất về không đấy!
Tuyền Thành nổi tiếng với cá, một trong những đặc sản ở đó là cá vàng chiên giòn. Thời đại học Ôn Ý từng mang cho Tần Tư Nịnh một lần, từ đó cô nàng cứ nhớ mãi không quên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!