Chương 22: (Vô Đề)

Khi còn sống ở Giang Thành, Thẩm Tư Chu sống vô lo vô nghĩ, ngày tháng trôi qua rất tự do phóng khoáng. Chỉ đến khi chuyển trường đến Thâm Thành, cậu mới dần nhận ra, đường đời của mình sớm đã được ba mẹ vạch sẵn từ trước.

Tài nguyên giáo dục ở Giang Thành rất tốt, nên từ nhỏ đến lớn cậu đều học ở đó. Còn Thâm Thành có yêu cầu điểm số thấp hơn một chút, nên kỳ thi đại học cần quay lại Thâm Thành thi.

Sau khi tốt nghiệp sẽ sang London học ở UCK, chuyên ngành tài chính và thương mại. Đợi đến khi về nước thì tiếp quản vị trí CEO của tập đoàn Cảnh Thuận, sau đó kết hôn với con gái đối tác hoặc tiểu thư danh giá nào đó của gia tộc có quyền thế, sinh con, nuôi lớn đứa trẻ ấy, rồi tiếp tục đào tạo nó để kế thừa Cảnh Thuận.

Đó là một cuộc đời vượt xa 99% người bình thường, không lo cơm áo gạo tiền, có quyền lực và địa vị.

Cũng là con đường mà đại đa số người trong giới đều phải đi qua.

Không thích à? Cậu không nói nổi những lời như vậy. Vì cậu sinh ra đã ngậm thìa vàng, được ba mẹ hết mực yêu thương, cuộc sống đầy đủ, hưởng thụ may mắn mà nhiều người cả đời chẳng có được.

Người sinh ra ở La Mã mà còn dám chê La Mã không tự do, chẳng phải là quá kiểu cách, quá không biết điều rồi sao?

Nhưng Thẩm Tư Chu vẫn thường cảm thấy, cuộc đời như vậy rất nhàm chán, rất vô vị.

Cậu ghét sự lừa dối và áp đặt của ba mẹ. Khi chuyển đến Thâm Thành, cậu từng nhốt mình trong phòng, tuyệt thực không uống nước, muốn dùng cách đó để uy h**p họ.

Dạ dày cậu vốn đã yếu, cuối cùng đau đến mức ngất xỉu. Ba cậu gọi bác sĩ gia đình đến truyền dịch glucose. Đợi cậu tỉnh lại, ông chỉ lạnh nhạt nói: "Cứ tiếp tục đi, ba có dư thời gian để chơi với con."

Trong mắt ba, đó là hành động trẻ con và nực cười.

Sau khi đến UCK, cậu tự ý chuyển ngành sang học thiết kế kiến trúc. Khi ba mẹ biết chuyện thì tức giận đến mức cắt hết trợ cấp sinh hoạt. Cậu tự mình bươn chải đến lúc tốt nghiệp, hăm hở trở về nước. Nhưng những bản vẽ do cậu thiết kế không được ai đánh giá cao.

Hiện giờ quen biết được vài bậc thầy kiến trúc, tất cả đều nhờ vào cái danh "cậu chủ nhà họ Thẩm, Cảnh Thuận".

Thẩm Tư Chu thật sự không biết phải làm gì tiếp theo.

Anh cũng rất nhớ bản thân ở tuổi mười bảy, không sợ trời không sợ đất, bướng bỉnh mà tự do.

Nhưng anh cũng hiểu rõ, mình không thể quay về quãng thời gian đó được nữa.

Ôn Ý không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh anh, cùng đón gió đêm, ngắm sao trời.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tư Chu mới nói: "Gió nổi rồi, về thôi."

Lúc về đến nhà, Lý Tố Thanh và Lý Ngọc Hoa đều đã ngủ. Cả hai bước nhẹ chân lên lầu, về đến cửa phòng mỗi người.

Phòng ngủ của Tống Trừng Nhượng ở ngay sát phòng Ôn Ý. Trước khi đẩy cửa, cô gọi Thẩm Tư Chu lại.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, đôi mắt sáng trong như đính sao lấp lánh, phát sáng lung linh, đẹp đến chói mắt.

"Hôm nay sao trời rực rỡ, chúc cậu ngủ ngon." Ôn Ý mỉm cười nói.

Thẩm Tư Chu nhìn đôi mắt đang cười kia, trong lòng như ngâm trong dòng nước ấm, hơi nóng lan khắp tứ chi, khiến người ta say mê.

"Ngủ ngon, mơ đẹp nhé."

Tốt nhất là mơ thấy tôi. Anh lặng lẽ bổ sung trong lòng.

Sáng hôm sau, khi gặp lại Thẩm Tư Chu, Ôn Ý cảm thấy anh như đã thay đổi rất nhiều.

Cứ như đã thông suốt điều gì đó, gương mặt rạng rỡ hẳn lên.

"Tối qua ngủ ngon không?" Cô hỏi.

"Ngon lắm. Trời có sao sáng như thế, sao mà không ngủ ngon cho được." Thẩm Tư Chu khẽ cười, hỏi lại: "Có việc gì cần tôi giúp không? Dù sao cũng đang rảnh."

Ôn Ý nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Câu cá nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!