Ấn tượng của Ôn Ý về Thẩm Tư Chu vẫn dừng lại ở thời cấp ba.
Hồi đó, cậu là học sinh chuyển đến trường Thịnh Duệ vào năm lớp 11. Cậu cao ráo, da trắng, mặc đồng phục gọn gàng chỉnh tề, kéo khóa áo đến tận ngực. Khi đứng trước cửa lớp với balo trên vai, cậu vui vẻ chào hỏi các bạn, khi được giáo viên mời giới thiệu cũng rất tự nhiên, không chút ngại ngùng.
Một chàng trai sáng sủa, tươi tắn, rực rỡ như ánh nắng mùa hè.
Lúc mới chuyển đến, Thẩm Tư Chu ngồi ở chỗ trống sau lưng Ôn Ý, bàn cuối cùng của lớp. Không có bạn cùng bàn, nên có việc gì là lại hỏi cô, chẳng bao lâu hai người đã thân quen.
Sau kỳ thi giữa kỳ, lớp đổi chỗ ngồi. Giáo viên quy định xếp hạng theo điểm số, ai điểm cao được chọn trước. Kỳ đó Thẩm Tư Chu thi không tốt, sợ không ai muốn ngồi cùng nên "tỏ vẻ đáng thương" năn nỉ Ôn Ý chọn mình, cô bèn đồng ý.
Từ đó đến hết năm, họ không còn thay đổi bạn cùng bàn lần nào nữa.
Cô học giỏi Văn, cậu thì luôn viết lạc đề. Cô yếu Toán, cậu lại luôn đứng đầu lớp môn Toán. Cô trầm tính, còn cậu sôi nổi như ngọn lửa.
Họ đối lập mà lại bù trừ cho nhau, rất ăn ý, tình cảm cũng rất tốt.
Chỉ là, cậu rời đi quá đỗi đột ngột.
Ôn Ý nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Lâu rồi không gặp."
"Lời mở đầu dở tệ." Anh đáp.
"…"
Cô liếc mắt nhìn anh, "Không nhớ tôi à" chẳng phải cũng dở tương đương sao? Cùng lắm thì anh hơn cô chút xíu thôi.
"Ít ra còn hơn "lâu rồi không gặp"." Thẩm Tư Chu dường như đọc được suy nghĩ trong đầu cô, kéo ghế ngồi đối diện: "Giờ rảnh không? Nói chuyện chút nhé?"
Ôn Ý khẽ gật đầu: "Mình đi lấy cà phê đã."
Cô đứng dậy bước tới quầy, cảm thấy phía sau luôn có một ánh mắt nóng rực dõi theo mình.
Cô bị ánh mắt ấy làm cho hơi mất tự nhiên, lòng bỗng chộn rộn. Nhận hai cốc cà phê từ nhân viên phục vụ, cô hít một hơi sâu, rồi quay lại bàn ngồi xuống.
Hai người đã xa nhau quá lâu, sự thân thuộc ngày xưa dường như không còn, cảm giác giống như hai người xa lạ đang cùng uống cà phê.
Họ nhìn nhau hai giây, rồi lại đồng thời cúi đầu. Là Thẩm Tư Chu phá vỡ sự im lặng trước: "Những năm qua sống ổn chứ?"
Ôn Ý không cần nghĩ đã đáp: "Cũng ổn."
Dường như lơ đãng, Thẩm Tư Chu lại hỏi: "Thật à?"
Ánh mắt trong trẻo kia khiến Ôn Ý có chút khựng lại. Cô không thể không thừa nhận, hai năm qua của cô chẳng mấy gọi là "ổn".
Cô nhấp một ngụm cà phê, lấy lại tinh thần rồi đáp: "Ừ, vẫn tốt mà."
Thẩm Tư Chu khẽ "ừ" một tiếng, Ôn Ý hỏi ngược lại: "Còn cậu thì sao, sống thế nào?"
"Cũng tạm." Anh đáp mà chẳng mấy để tâm.
"Tạm", nghe như là chỉ ở mức trung bình. Ôn Ý cũng biết điều nên không hỏi thêm nữa.
Thẩm Tư Chu lại hỏi: "Sau này cậu học đại học ở đâu?"
Nghe đến đây, Ôn Ý không khỏi nhìn anh.
Ngày đó Thẩm Tư Chu ra đi quá đột ngột, không hề báo trước, không có một cuộc gọi hay tin nhắn nào. Anh vắng mặt ba ngày liên tiếp, Ôn Ý lo có chuyện chẳng lành nên chạy đi hỏi giáo viên, mới biết anh đã chuyển trường, sẽ không thi đại học ở Giang Thành, cũng không học đại học ở đó nữa.
"Văn Lâm." Cô đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!