Khoảnh khắc ấy, Ôn Ý cảm thấy như được giải thoát, cô thở phào nhẹ nhõm, bật cười hỏi: "Không phải cậu có việc sao? Sao lại ở đây?"
"Xong việc rồi, đến đón cậu tan làm."
Thẩm Tư Chu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt dò xét thẳng thừng của người đàn ông kia, anh cau mày tỏ rõ sự khó chịu.
Cái nhìn đáp lại của anh không khiến gã kia thu ánh mắt lại, ngược lại còn trơ trẽn nhìn chằm chằm hơn.
Ôn Ý kéo kéo tay áo anh, không muốn gây chuyện trước cổng công ty, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đó: "Đi thôi."
"Ừ."
Thẩm Tư Chu ngoan ngoãn đi theo cô, vừa đi vừa hỏi: "Họ là ai vậy?"
"Bạn cùng phòng cũ và bạn trai của cô ta."
"Họ cứ nhìn tôi mãi."
"Chắc đang tò mò cậu là ai thôi."
Thẩm Tư Chu lại quay đầu nhìn, ánh mắt của hai người kia vẫn trắng trợn dán chặt vào anh, thậm chí còn cố ý đi chậm lại phía sau, như muốn cố tình bám theo.
Anh đoán ra được: "Hôm qua cậu đi nhanh như vậy, cũng là vì chuyện này?"
Ôn Ý gật đầu. Cô không hiểu họ đang nghĩ gì, nhưng ngày nào cũng bị nhìn chằm chằm và bàn tán như vậy, thực sự khiến cô thấy phiền phức và khó chịu.
"Được rồi, vậy thì—"
Đột nhiên, Thẩm Tư Chu nắm lấy cổ tay cô, chưa để cô kịp phản ứng, đã kéo cô lao vào dòng người phía trước, vừa cười vừa nói: "Chạy nào!"
Ánh hoàng hôn cuối ngày xuyên qua tầng mây rơi xuống, gió xuân nhẹ nhàng thổi qua, họ giống như những năm tháng cấp ba, cứ thế mà tùy hứng và vô tư chạy như bay.
Hai người chạy đến cổng khu chung cư mới dừng lại, Ôn Ý gần như thở không ra hơi, nhưng khuôn mặt vẫn rạng rỡ: "Cậu vẫn như ngày nào, chạy nhanh không ai lại."
Thẩm Tư Chu nhếch môi cười: "Cậu cũng chẳng thay đổi gì, sức bền vẫn tệ như vậy."
Ôn Ý cố lấy lại hơi, lườm anh: "Cậu là quán quân chạy bộ ở đại hội thể thao, ai mà đuổi kịp nổi chứ."
Năm lớp 11, Thẩm Tư Chu đăng ký cả hai nội dung, chạy ngắn 100m và chạy dài 1000m và đều giành giải nhất.
Đặc biệt là môn chạy dài, chiến thắng cực kỳ ngoạn mục.
Lúc đó, Ôn Ý còn đang phân vân không biết có nên mang nước đến cho cậu hay không, luôn cảm thấy hành động đó có hơi thân mật, sợ cậu hiểu lầm là cô có ý gì đó.
Nhưng mới quay đầu lại, Thẩm Tư Chu không biết từ lúc nào đã tiến đến, dúi cho cô một chai nước khoáng, cười cực kỳ rạng rỡ: "Lát nữa chờ ở vạch đích nội dung chạy dài nhé, cậu hiểu rồi đó."
Ôn Ý ngẩng đầu nhìn cậu , Thẩm Tư Chu tự tin và ngông nghênh nói: "Mấy nam sinh khác đều có con gái đưa nước, tôi là người giành hạng nhất, sao có thể thua họ được."
"Hạng nhất?" Ôn Ý bán tín bán nghi. Cậu chạy rất nhanh, điều đó cô biết. Nhưng cậu lại có tật là thích bứt tốc ngay từ đầu, chạy 100m thì không sao, chứ chạy dài thì cần thể lực, điều đó lại là điểm yếu của cậu.
"Chứ còn ai ngoài tôi?"
"Ngoài cậu ra thì ai cũng có thể."
"…"
Thẩm Tư Chu tức giận xoa đầu cô một cái, rồi kéo tay cô xuống sân vận động, đến đúng vạch đích của đường chạy: "Cậu đứng đây đợi, tôi nhất định là người đầu tiên đến nơi."
Ôn Ý lắc lắc chai nước trong tay, cố tình trêu cậu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!