Ôn Ý không ngờ Thẩm Tư Chu sẽ đến buổi họp lớp, càng không ngờ là vì cô mà đến.
"Khách quý nha, đây chẳng phải là nam thần ngày xưa của trường ta sao?"
"Càng ngày càng đẹp trai, suýt nữa không nhận ra, đúng là Thẩm Tư Chu hả?"
"Cậu đúng là không có tình nghĩa gì hết, hồi đó chẳng nói lời nào đã chuyển trường, bao nhiêu năm rồi cũng không liên lạc."
"Vào đi vào đi, đứng làm gì vậy."
…
Mọi người xúm lại nói chuyện với anh, mấy bạn nữ cũng thì thầm bàn tán, có cả bạn nam bước ra định kéo anh vào.
Thẩm Tư Chu né bàn tay đang đưa ra, băng qua cả dãy người, đi thẳng đến trước mặt Ôn Ý.
"Nhường chỗ một chút được không?" Anh nói với lớp trưởng đang ngồi cạnh cô.
"Điểm này vẫn y như hồi xưa, thích dính lấy Ôn Ý." Lớp trưởng trêu đùa, rồi đứng lên đổi chỗ ngồi khác.
Thẩm Tư Chu ngồi xuống cạnh Ôn Ý, đúng lúc trong phòng vang lên bài 《Tạm biệt》, có người cất giọng hát câu đầu: "Tôi sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội, để nói với cậu một lời tạm biệt…"
Lớp trưởng nói: "Bài này phải để Thẩm Tư Chu hát mới đúng chứ, hồi đó từng biểu diễn ở buổi sinh hoạt lớp mà."
"Không được không được, dân chuyên nghiệp không được thi chung!"
"Đúng rồi, cậu mà cất tiếng thì ai dám hát nữa chứ!"
Thẩm Tư Chu chỉ khẽ cười.
Buổi biểu diễn đó Ôn Ý còn nhớ rõ. Trước kỳ nghỉ hè năm ấy, giáo viên chủ nhiệm tổ chức một buổi sinh hoạt cuối kỳ, yêu cầu mọi người đăng ký tiết mục. Thẩm Tư Chu, vừa biểu diễn ở lễ hội nghệ thuật, tất nhiên lại bị đẩy lên sân khấu. Có lẽ lúc đó cậu đã biết mình sắp chuyển trường, nên đã chọn hát bài 《Tạm biệt》.
Những năm qua, Ôn Ý vẫn thỉnh thoảng nghe lại bài này, mỗi lần đều sẽ nhớ rằng, hình như mình thật sự chưa từng nói lời tạm biệt với cậu.
"Vì sao năm nay cậu lại đến họp lớp vậy?" Trong phòng ồn ào, anh nghiêng người ghé tai cô hỏi.
Tai bị hơi thở anh phả qua, Ôn Ý cảm thấy ngứa ngáy, hơi nghiêng người tránh, rồi nghiêng đầu hỏi lại: "Sao cậu…"
"Gì cơ?" Thẩm Tư Chu giả vờ không nghe rõ.
Ôn Ý buộc phải ghé sát lại: "Sao cậu không nói trước là cậu sẽ đến?"
"Vì dù sao Chủ nhật chúng ta cũng sẽ gặp mà." Anh cười nhẹ nói.
Dù buổi ăn tối bị hủy, họ vẫn gặp nhau ở buổi họp lớp.
Ôn Ý nghĩ lại, thấy cũng đúng.
Anh nhắc: "Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Lớp trưởng ngồi không xa, xung quanh cũng có bạn bè khác, Ôn Ý không dám nói to, chỉ giải thích đơn giản: "Lớp trưởng từng giúp mình chút chuyện, nên không tiện từ chối."
"Chuyện gì?"
"Đưa cho mình hai đơn hàng ngoài."
Ôn Ý nghĩ Thẩm Tư Chu làm trong ngành thiết kế, chắc hiểu ý, ai ngờ anh lại nghiêng đầu "Ừm?" một tiếng: "Đơn hàng ngoài?"
"Tức là dạng như freelance, làm ngoài công ty ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!