Chương 11: (Vô Đề)

Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm ba người.

Ôn Ý nghiêng đầu liếc nhìn Quý Hoài, nụ cười của anh ta có chút gượng gạo, dường như không ngờ sẽ nghe thấy câu nói kia.

Rồi cô lại nhìn Thẩm Tư Chu, vẻ mặt anh vẫn bình thản, hai tay đút túi, ung dung đứng tại chỗ, hoàn toàn không thấy có gì sai.

Chỉ có hai người là cảm thấy lúng túng.

"Đi thôi, chuyển nhà nào." Anh là người đầu tiên phá tan bầu không khí.

Ôn Ý gật đầu, xoay người bước về phía nhà. Thẩm Tư Chu và Quý Hoài mỗi người đứng một bên, cả hai đều cao ráo, giống như đang kẹp cô ở giữa.

Cô cố tình bước nhanh hơn, họ cũng theo sát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.

"Chúng ta từng gặp rồi." Quý Hoài chủ động chào hỏi.

Giọng Thẩm Tư Chu lười nhác, mang chút bất cần: "Vậy à? Tôi không nhớ."

"…"

Rõ ràng chỉ là quãng đường hai phút, mà Ôn Ý lại có cảm giác như đi hết hai thế kỷ, trong lòng mắng thầm cả Tần Tư Nịnh lẫn Tống Trừng Nhượng một lượt.

Cô chỉ ở trọ hai tháng, hành lý không nhiều: hai vali lớn, ba thùng nhỏ, đó là tất cả đồ đạc của cô.

"Cứ để vào xe tôi, xe tôi to hơn." Quý Hoài chủ động đề nghị.

"Được thôi." Thẩm Tư Chu đáp liền, kéo hai vali rồi ra hiệu cho anh ta đi trước.

Quý Hoài xách hai thùng, Ôn Ý ôm thùng nhỏ nhất, từ từ đi về phía bãi đậu xe của anh.

Khi Quý Hoài mở cốp xe, Thẩm Tư Chu đã nhét vali vào ghế sau, lại lấy luôn thùng trong tay Ôn Ý, tiện tay ném lên ghế phụ.

"Xong rồi, đi thôi, địa chỉ là khu Nhất Hào."

"…"

Động tác của anh nhanh đến mức Ôn Ý chưa kịp phản ứng thì anh đã nắm lấy tay áo cô, kéo thẳng về phía xe mình.

Ôn Ý đi theo sau anh, cúi đầu nhìn bàn tay ấy, các khớp xương rõ ràng, trắng trẻo sạch sẽ, nắm chặt lấy cô.

Giống hệt như lúc học cấp ba, anh từng kéo áo đồng phục của cô như vậy.

"Lên xe." Thẩm Tư Chu mở cửa ghế phụ.

"Ờ." Ôn Ý lên xe. Sau khi cô thắt dây an toàn, anh đạp mạnh chân ga lao thẳng ra hướng vành đai hai, làm cô giật nảy mình.

Không ai lên tiếng, bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ.

Cô theo phản xạ quay đầu lại tìm xe của Quý Hoài, xác định anh ấy có theo sau thì mới yên tâm nhìn về phía trước.

"Sao vậy, muốn ngồi xe anh ta à?" Bên cạnh vang lên giọng Thẩm Tư Chu, trầm thấp, mang theo rõ ràng sự khó chịu.

"Không phải." Cô nói thật: "Mình sợ anh ta ôm hành lý chạy mất."

Dù gì cũng mới gặp có hai lần, ai biết người ta là kiểu người thế nào.

Thẩm Tư Chu bật cười khẽ, cuối cùng cũng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong xe.

Ánh mắt anh đột nhiên bừng sáng, lông mày khóe mắt đều lộ rõ ý cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!