Trăng non lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng dịu dàng len qua tán lá, vương nhẹ trước khung cửa sổ. Gió xuân thổi qua, phất phơ tấm rèm trắng, khiến đêm xuân cũng trở nên dịu dàng lạ thường.
Ôm lấy chiếc laptop ngồi trên bậu cửa sổ, Ôn Ý vừa hoàn tất chỉnh sửa bản thiết kế lần thứ năm thì ánh sáng đầu ngày đã lặng lẽ rọi xuống góc bàn.
Trời sắp sáng rồi.
Cô bị mất ngủ đúng ngay đêm trước buổi phỏng vấn quan trọng.
Người ta thường nói tháng ba vàng, tháng tư bạc, là mùa tuyển dụng nhộn nhịp nhất sau Tết. Ôn Ý về quê ăn Tết xong liền khăn gói trở lại Giang Thành, gửi CV đại trà cho hơn chục công ty. Điều bất ngờ nhất là, phản hồi sớm nhất lại đến từ tập đoàn mà cô nghĩ mình không có cửa nhất, Tập đoàn Cảnh Thuận.
Nói đến Cảnh Thuận, ai cũng phải xuýt xoa: "Top 500 thế giới", "Trụ cột GDP của Giang Thành", "Ngôi sao sáng trong giới tư nhân". Đó là một tập đoàn lớn có tiếng, năng lực và quy mô đều thuộc hàng khủng, là nơi mà sinh viên các trường top như 985 hay 211 tranh nhau chỉ để có được một suất phỏng vấn.
Cảnh Thuận chuyên về bất động sản, lĩnh vực mà Ôn Ý cũng từng làm qua. Thấy họ đăng tin tuyển dụng, cô tiện tay nộp đơn. Không ngờ chỉ hai ngày sau đã nhận được phản hồi từ bộ phận nhân sự.
Khi biết tin, cô bạn thân Tần Tư Nịnh phấn khích đến mức kéo cô đi dạo bốn tiếng đồng hồ ngoài phố, vừa đi vừa lải nhải: "Mua đồ mới lấy vía mới! Đã bỏ tiền ra rồi thì kiểu gì cũng đậu phỏng vấn cho mà xem!"
Về đến nhà lại tiếp tục lật tung tài liệu về Cảnh Thuận, giọng dõng dạc như giáo viên dạy sử: "Cảnh Thuận không phải công ty bình thường đâu nhé! Phỏng vấn kiểu gì cũng có mấy câu quái gở, nên cậu phải học thuộc lịch sử phát triển công ty, cả mấy cái tin đồn về gia đình ông chủ nữa, hiểu chưa!"
"……"
Khó khăn lắm mới đợi đến khi Tần Tư Nịnh chịu đi ngủ, Ôn Ý lại ngồi sửa mấy bản thiết kế nhận làm thêm bên ngoài. Càng sửa đầu óc lại càng tỉnh táo, cơn buồn ngủ bay biến sạch.
Gần sáu giờ sáng, cô nằm xuống giường, cố ép mình ngủ một chút. Trước khi thiếp đi, trong đầu bỗng hiện lên cái tên vừa nhìn thấy hôm qua, Thẩm Tư Chu.
Cậu chủ tập đoàn Cảnh Thuận, trùng tên với người từng ngồi cùng bàn với cô hồi cấp ba.
Có lẽ do nghĩ đến Thẩm Tư Chu trước khi ngủ, nên Ôn Ý đã mơ thấy anh sau bao nhiêu năm.
Thời cấp ba, ai cũng có nhóm bạn riêng, lớp học toàn hoạt động theo từng hội nhỏ. Ôn Ý cũng có những người bạn thân của mình.
Còn Thẩm Tư Chu là học sinh chuyển trường, việc anh trở thành bạn cùng bàn và thân thiết với Ôn Ý hoàn toàn nhờ sự nhiệt tình kiên trì và nhờ cả gương mặt điển trai ấy.
Anh đẹp trai đến mức vừa chuyển tới đã được mệnh danh là "hot boy từ trên trời rơi xuống". Dù bao năm không gặp, Ôn Ý vẫn có thể mơ lại rõ mồn một hình ảnh anh trong bộ đồng phục xanh trắng, tung tăng trên sân bóng rổ, tràn đầy sức sống.
"Đinh đoong đoong ——"
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cắt ngang giấc mơ đẹp của Ôn Ý. Cô lờ mờ mở mắt ra, thấy Tần Tư Nịnh lao vào phòng như cơn lốc.
"Trời ơi mấy giờ rồi mà cậu còn ngủ! Mau dậy trang điểm, ăn sáng, đến Cảnh Thuận sớm chút tạo ấn tượng tốt với HR!" Tần Tư Nịnh vừa kéo chăn vừa giục.
Ôn Ý cầm điện thoại lên xem giờ, còn bốn tiếng nữa mới tới hai giờ chiều, giờ phỏng vấn, cũng đồng nghĩa với việc cô mới chỉ mơ được đúng bốn tiếng.
"Còn sớm mà, đừng gấp." Ôn Ý ngáp dài, kéo chăn lại, quay người tính ngủ tiếp.
Tần Tư Nịnh vòng qua bên kia giường, tay nắm chặt mép chăn, giọng như mẹ mắng con hư:
"Đây là Cảnh Thuận đấy! Một trong những công ty lớn nhất thế giới đó! Bao nhiêu người mơ cũng không được! Cậu mà được gọi đi phỏng vấn là chứng tỏ có năng lực thật sự rồi, Ý Ý à tỉnh lại đi, mình chuẩn bị trước còn hơn!"
Ôn Ý đã thất nghiệp hơn nửa năm, gửi CV cho hàng tá công ty nhưng đều bị từ chối vì khoảng thời gian trống quá dài. Nhận được thư mời từ Cảnh Thuận chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống.
"Ừ, mình tỉnh, mình tỉnh." Ôn Ý gật gù, mắt díp lại, giơ một ngón tay ra ý xin ngủ thêm một tiếng nữa.
"Cậu lại thức khuya vẽ bản thiết kế nữa đúng không? Mình đã bảo bao nhiêu lần là…" Tần Tư Nịnh vẫn còn nói gì đó bên tai, nhưng Ôn Ý không còn nghe rõ, chẳng mấy chốc đã quay lại giấc ngủ.
Chỉ là lần này, giấc mơ không còn là chàng thiếu niên tung tăng đầy sức sống nữa, mà là những cuộc cãi vã không dứt của ba mẹ cô, cứ thế vang vọng không ngừng, như không bao giờ dừng lại.
Lần thứ hai tỉnh giấc là do chuông báo thức inh ỏi. Ôn Ý thay đồ, trang điểm rồi bước ra khỏi phòng, lập tức ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng.
"Đúng lúc cậu dậy đấy, đồ ăn vừa giao tới." Tần Tư Nịnh đứng trước bàn ăn, lần lượt lấy từng hộp đồ ăn ra từ túi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!