Trong buổi tiệc, dưới ánh đèn chùm pha lê lộng lẫy, mẹ đang ngồi trên sân khấu, đàn những bản nhạc yêu thích của mình.
Mọi người đều im lặng lắng nghe, kinh ngạc trước sự mãnh liệt, cuồng nhiệt trong từng nốt nhạc, như cỏ dại mãi mãi không ngừng lớn lên.
Ba tôi đứng ở góc phòng, ngơ ngác nhìn mẹ tỏa sáng trên sân khấu.
Tôi thì núp sau một góc tường, thưởng thức chiếc bánh ngọt.
Hệ thống mở cho tôi một khả năng đặc biệt, giờ tôi thậm chí có thể biết ba tôi đang nghĩ gì.
Ông rất bất ngờ, lại có chút khó hiểu.
Ba tôi biết mẹ có thể chơi đàn piano.
Nhưng đây là lần đầu tiên ông biết rằng đôi tay của mẹ, quen thuộc với việc sửa xe, lại có thể chơi những bản nhạc piano làm rung động lòng người như vậy.
Và trước ba, đã có người nhận ra tài năng của mẹ.
Dưới sân khấu, Hứa Ứng vẫn đang chăm chú nhìn mẹ, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Ba tôi thấy được.
Bỗng nhiên ông nhớ lại suốt mười năm kết hôn, mẹ chưa từng nhắc đến chuyện muốn chơi đàn piano.
Mà giờ đây, mẹ lại tỏa sáng trước mặt mọi người.
Khoảng cách này khiến ba tôi bắt đầu sinh ra sự ghen tuông, một cách âm thầm nhưng không thể chối bỏ.
10
Khi mẹ kết thúc bản nhạc, Hứa Ứng là người đầu tiên vỗ tay.
Sau đó, cả hội trường vang lên những tràng vỗ tay như sấm.
Có vẻ như đã có người nhận ra sự xuất sắc của mẹ trước ba, điều này khiến ba cảm thấy rất khó chịu.
Cảm giác như tài sản của mình bị cướp đi vậy.
Ba định tiến lên để khẳng định quyền sở hữu, nhưng đột nhiên hai nhân viên bảo vệ xuất hiện, chặn lại hai tay ba.
"Các người làm gì vậy?!"
Hứa Ứng bước đến:
"Lúc nãy tôi xem camera, anh đang làm phiền khách quý mà tôi mời."
"Là ai cho anh vào đây?" Hứa Ứng hỏi với vẻ biết rõ.
Ba tôi mặt mày khó coi, không nói được lời nào.
"Có vẻ như người như anh không thích hợp ở những nơi cao quý như thế này." Hứa Ứng quay lại bảo với bảo vệ,
"Còn không lôi anh ta đi?"
Ba bị kéo ra ngoài cửa, ném ra ngoài.
Trong hội trường, đã có người nhận ra ba là con ngoài giá thú của nhà họ Lâm, bắt đầu xì xào chỉ trỏ.
Nghe thấy những từ như nhà họ Lâm và con ngoài giá thú, ba cảm thấy như bị đ.â. m vào xương sống, một cảm giác chưa từng đứng thẳng suốt bao năm qua. Khuôn mặt ba tôi tối sầm, cúi đầu không dám nhìn ai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!