4
Người mà bố tôi luôn mong nhớ trong mười năm qua chính là tiểu thư của giới thượng lưu Thượng Hải, Hứa Trầm.
Nếu bố có thể cưới được bà ấy, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ nhận lại ông, người con trai không được công nhận.
Vì vậy lần này, bố không ngừng muốn đi tìm lại mọi thứ mà ông đã bỏ lỡ.
Chúng tôi đến một club cao cấp.
Tôi trốn ở bên ngoài và lén nhìn, bố tôi tự cầm hoa bước vào.
Trong phòng, đầy những cô con gái nhà giàu, Hứa Trầm ngồi ngay giữa.
Ánh sáng trong phòng mờ ảo, khí chất lạnh lùng của bố tôi hoàn toàn không hợp với không khí nơi đây, vừa bước vào, ông đã thu hút mọi ánh nhìn.
Bố tôi thẳng thừng đi đến trước mặt Hứa Trầm, đặt hoa xuống và ngẩng cao đầu:
"Tôi và cô ấy đã chia tay, sau này cô không cần đến những nơi như thế này để thỏa mãn bản thân nữa."
Hứa Trầm đẩy người mẫu nam trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn bố tôi một lúc lâu.
Sau đó, bà ngạc nhiên hỏi:
"Anh là ai vậy? Từ bệnh viện tâm thần nào ra vậy?"
Bố tôi ngẩn người một lúc, nhíu mày:
"Không phải cô thích tôi sao? Hôm tốt nghiệp, cô đã công khai tỏ tình với tôi, mọi người đều biết mà."
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài cmt review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: Dung Dăng Dung Dẻ để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Hứa Trầm nhìn ông một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra:
"À, anh là chàng trai đẹp trai trong khoa Máy tính mà."
Cô ta liếc nhìn bó hoa, có chút hứng thú:
"Thật sự chia tay rồi sao?"
Bố tôi khẽ gật đầu, vẫn giữ vẻ kiêu ngạo lạnh lùng:
Ừ, là tôi chia tay.
Vì sao?
Bố tôi trả lời bình tĩnh:
"Cô ấy có cơ hội tốt hơn để thăng tiến, tôi không muốn cô ấy oán trách tôi, không muốn sau này khi nghĩ lại cô ấy cảm thấy tôi là người kéo lùi cô ấy, nên tôi chủ động chia tay."
Hứa Trầm cười khen:
"Thật là một người bạn trai chu đáo."
Nhưng sau đó, không có gì tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!