Chương 9: Thầy Thuốc

Tạ Ngọc Uyên cố tình thốt lên "Ối", làm đổ mất nửa bát cháo.

Tôn lão đại vội đứng lên đỡ con, cúi xuống nhìn bát chỉ toàn nước cháo loãng, không có một hạt gạo.

Tim ông như thắt lại.

"A Uyên, bánh của nương con đâu rồi?"

Tạ Ngọc Uyên cố nặn ra nụ cười yếu ớt rồi quay đi.

"Nương nó không thích bánh, chỉ thích húp cháo thôi, hôm qua A Uyên nướng bánh mà nó không động đến." Tôn lão nương ngang nhiên nói dối.

Tôn lão đại quay lại nhìn, thấy bát của cả nhà, ngay cả của Tôn Lan Hoa cũng có nửa bát nước và nửa bát gạo, huống hồ là Tôn Phú Quý. Bát của hắn ta gần như là cháo đặc, bên cạnh còn có cái bánh rau dại vừa nướng xong.

Tôn lão đại ăn vội bữa sáng, đi vào bếp, mở nắp nồi ra thì thấy trống không.

A Uyên vẫn chưa ngồi vào bàn, vậy nó sẽ ăn gì?

Ngay lúc ấy, người đàn ông chất phác chợt hiểu ra điều gì đó.

Ông hít sâu một hơi, lấy ra nửa miếng bạc vụn rồi nhét vào đế giày.

Ăn sáng xong, Lưu Thị dọn dẹp bát đũa, lau bếp.

Tôn lão đại vào phòng cha nương, đặt mười đồng tiền lên bàn: "Cha, nương, đây là công sá của mười ngày làm việc."

Tôn lão gia nhìn vợ ra hiệu, rồi cười hiền từ: "Đi cả đêm về, con cứ vào phòng mà nghỉ ngơi đã."

Tôn lão đại vừa quay đi, Tôn Lão Nhị lập tức bám sát tường bước vào phòng.

"Cha, khi nào thì ra tay, con không chờ được nữa rồi."

"Giục cái gì? Lo dưỡng sức cho khỏe đã!" Tôn lão gia lườm con trai một cái.

Sớm muộn gì Lão đại cũng sẽ rời đi, một kẻ điên và một con nhãi ranh, muốn giết thế nào chẳng được.

Chỉ là chuyện dễ như bóp nát một con ốc thôi!

...

Tôn lão đại quay lại phòng mình, nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

Bước vào phòng trong, Cao Thị đang ngồi khâu vá, A Uyên thì giúp đỡ bên cạnh.

Dù đầu óc Cao Thị không tỉnh táo nhưng lại có tay nghề may vá cực khéo, mười dặm quanh đây không ai sánh được đường kim mũi chỉ của bà.

Quần áo ông mặc đều do bà khâu tay, đồng liêu ai cũng ganh tỵ.

"A Uyên, lại đây."

"Cha, có chuyện gì thế ạ?"

Tôn lão đại cởi giày, đổ nửa miếng bạc vụn ra: "Cất đi, đừng cho ai biết, đây là tiền cha kiếm thêm."

Nhìn miếng bạc trong tay, nước mắt Tạ Ngọc Uyên chảy dài.

Nửa miếng bạc này là tiền công của một người đàn ông cường tráng đào than mười ngày, cha nàng liều mạng để dành tiền mua trâm vàng cho nương.

Thấy con khóc, lòng Tôn lão đại cũng thắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!