Trong xe ngựa, Tô Trường Sam cười khổ: "Các người nói xem, đang yên đang lành sao hắn lại muốn xuất gia chứ?"
Bất Viên đáp: "Không biết nữa, chắc… làm hòa thượng lương cao?"
Tô Trường Sam: "…Là do ngươi chưa từng thấy bạc trắng thôi!"
Liễu Trần nói: "Không biết, có lẽ… hắn có căn tu. Hay là để hắn làm đệ tử của ta đi, ta cũng đang thiếu một đệ tử truyền thừa!"
Tô Trường Sam: "…Sao ngươi không chết đi cho rồi!"
Ôn Tương đoán: "Có thể… hắn cảm thấy việc yêu một người đàn ông là tội lỗi, nên muốn đến trước Phật tổ để sám hối."
Tô Trường Sam không nhịn được nữa: "Ngươi cũng thích Giang Phong đó thôi, sao không đi sám hối?"
Ôn Tương tức tối: "Hắn là đàn ông, ta có gì mà phải sám hối?"
"Hắn không thích ngươi, ngươi cũng nên sám hối!" Trong lòng Tô Trường Sam đau khổ, bèn đâm dao vào tim người khác.
Ôn Tương xông tới, bóp cổ hắn, nghiến răng: "Tô Trường Sam, đồ vô lương tâm, ta liều mạng với ngươi!"
Lão hòa thượng sợ xảy ra án mạng, vội quất roi giục ngựa, xe ngựa vọt đi như bay, bên trong lập tức yên tĩnh.
Cứ thế chạy ngày chạy đêm, cuối cùng sáng sớm ngày thứ ba cũng đến được chùa Linh Ẩn.
Lúc này, chùa Linh Ẩn hương khói lượn lờ, tiếng tụng kinh vang vọng.
Hai trăm tăng nhân mặc cà sa chỉnh tề, chia làm hai hàng đứng trước pháp tòa chắp tay làm lễ.
Tạ Dịch Vi mặc áo xám, đang quỳ trước cửa đại hùng bảo điện, bóng dáng gầy guộc. Trụ trì cầm chuỗi tràng hạt, đứng trước mặt hắn với ánh mắt hiền từ: "Tạ Dịch Vi, ta sắp sửa thế phát cho ngươi, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Tạ Dịch Vi cắn răng, lắp bắp nói: "Ta… ta nghĩ kỹ rồi!"
"Tạ Dịch Vi, nghĩ kỹ cái rắm!"
Tiếng quát này khiến Tạ Dịch Vi sững người.
Hắn sầm mặt, quay phắt lại, ánh mắt rơi vào người Ôn Tương, vừa như không thể tin nổi, lại như hoảng loạn, còn có chút trốn tránh. Mãi mới mấp máy môi: "Ôn… Ôn cô nương? Sao lại là ngươi?"
Ôn Tương chạy đến mức trong miệng toàn mùi máu, thở hổn hển nói: "Sao lại không thể là ta? Ta hỏi ngươi, đang yên lành sao lại đi làm hòa thượng? Ngươi làm hòa thượng rồi, hắn phải làm sao? Hắn đã chết một lần rồi, lẽ nào ngươi còn muốn hắn chết lần nữa?"
Tạ Dịch Vi ngơ ngác quỳ tại chỗ, như thể chưa hiểu nàng đang nói gì.
"Tạ Dịch Vi, sao ngươi có thể… có thể không cần hắn nữa?" Ôn Tương gần như sắp khóc.
Khi cận kề cái chết, lão hòa thượng đã bỏ cuộc. Nàng nghe thấy bên kia động tĩnh gì đó, trong lòng thoáng động, khản giọng gọi vài tiếng "Tam gia, Tam gia", rồi nghe Bất Viên hét ầm lên: "Hắn thở rồi, thở rồi!"
"Là hắn không cần ta trước!" Tạ Dịch Vi cúi đầu: "Hắn đi rồi…"
"Ai nói ta đi! Ông đây sống sờ sờ ra đây, sống lâu trăm tuổi ấy chứ!"
Một giọng nói tức tối vang lên như đá núi sụp đổ, như lũ bùn ào ạt, như đất trời chấn động. Trái tim Tạ Dịch Vi lập tức đập loạn nhịp.
Từ đằng xa, một người đàn ông gầy gò lảo đảo chạy tới. Hắn tóc tai bù xù, mặc áo bào rộng thùng thình, chân cao chân thấp như người què.
Tạ Dịch Vi bật dậy, nhìn chằm chằm vào người đó, không nhúc nhích, như đang phân biệt xem có thật là hắn hay không.
"Là hắn sao?"
"Thật sự là hắn sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!