"Khi còn ở đây thì ngày nào cũng hò hét, cái này không vừa mắt, cái kia không ưng ý. Giờ chia tay rồi thì đừng có mà giả bộ làm kẻ cao quý."
"Ngươi..."
Trương Hư Hoài tức đến mức muốn b*p ch*t kẻ này, nhưng sau khi tính toán vài lần lại thấy khả năng mình bị b*p ch*t lớn hơn, nên cả cơn giận chỉ hóa thành một tiếng thở dài não nề.
"Trương Hư Hoài ta đời này chỉ nhận mỗi nó làm đệ tử. Nếu không phải vì ngươi..."
Ánh mắt sắc như lưỡi dao của Lý Cẩm Dạ lướt qua, khiến Trương Hư Hoài im bặt, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mắng thầm: "Tên nhóc thối."
Sáng sớm hôm sau, tin Trương lang trung rời khỏi Tôn Gia Trang nhanh chóng lan truyền. Tạ Ngọc Uyên vừa rửa mặt xong đã thấy Lý Thanh Nhi hớt hải chạy vào: "A Uyên tỷ, Lý Chính đại nhân đến."
Chẳng lẽ là có tin tức về ngôi nhà ở trấn rồi sao?
Tạ Ngọc Uyên nhanh chóng bước vào sảnh, còn chưa kịp nói gì đã nghe Lý Chính nói: "Tạ tiểu thư, Trương lang trung đã đi, Tôn Gia Trang này giờ không có ai chữa bệnh nữa. Ngươi có làm được không, nói thật cho ta biết."
Tạ Ngọc Uyên nghĩ ngợi một lát rồi trả lời: "Lý Chính đại nhân, thật lòng mà nói là ta không làm được."
Sắc mặt Lý Chính thay đổi vài lần: "Trước đây khi lang trung còn ở đây, ta thấy ngươi cũng khá có tài cơ mà?"
"Đó là vì có sư phụ đứng sau chống lưng, nếu có sai thì còn có sư phụ điều chỉnh." Tạ Ngọc Uyên hối lỗi cúi đầu: "Lý Chính đại nhân, ta mới học y không lâu, lại mới chỉ mười một tuổi. Ngài nghĩ kỹ xem, có ai lại để một nha đầu mười một tuổi khám bệnh bốc thuốc chứ?"
Quan trọng nhất là nếu nàng nói có thể, đến lúc đó cả nhà nàng sẽ không thể rời đi trong im lặng như dự tính.
Lý Chính thở dài một hơi, ông cũng chỉ là cùng đường mới thử. Tạ tiểu thư này học với Trương lang trung chưa được bao lâu, tuổi còn nhỏ, làm sao chữa bệnh cho nổi.
Haizz!
Ban đầu ông còn mong nhờ vả được Tạ tiểu thư để có thể chiếm chút lợi từ Trương lang trung, giờ thì xem ra mọi chuyện đều vô ích.
Tạ Ngọc Uyên thấy sắc mặt Lý Chính không được tốt, hiểu rõ tâm tư của ông nên quay về phòng lấy hai lượng bạc vụn.
"Lý Chính đại nhân, Tôn gia đã dọn đi rồi, ngôi nhà ở trấn kia ta cũng không cần mua nữa. Số bạc này ngài cứ nhận lấy, coi như tiền công."
"Thế này sao được, chuyện còn chưa thành." Lý Chính miệng nói không được, nhưng tay nhận bạc thì nhanh nhẹn vô cùng.
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Lý Chính đại nhân đã để tâm, đó đã là ân tình, không có gì là không được cả."
"Thế thì ta không khách sáo nữa."
Lý Chính đứng dậy, đang chuẩn bị rời đi thì chợt nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi: "Nhà của sư phụ ngươi có nói sẽ để lại cho ai không?"
Tạ Ngọc Uyên lắc đầu, tỏ ý không biết.
"Sư phụ ngươi có quay lại không?"
Nàng tiếp tục lắc đầu.
"Nhà vô chủ, để đấy nửa năm, nếu không có tin tức gì thì trang sẽ thu hồi."
"Hoàn toàn tùy Lý Chính đại nhân quyết định."
Lý Chính khoanh tay ra về, Tạ Ngọc Uyên từ từ ngồi xuống ghế.
Lý Thanh Nhi bước tới, khẽ nói: "Tiểu thư, nhà ở trấn nào, sao lại không cần mua nữa, ta nghe mà chẳng hiểu gì cả?"
"Ngươi không cần hiểu."
Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Thanh Nhi, phụ mẫu đâu rồi?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!