Trương Hư Hoài lạnh lùng cười: "Chỉ một Tôn gia nhỏ bé đã ép ngươi đến mức này... thật kém cỏi!"
Tạ Ngọc Uyên cúi đầu nghe mắng mà không nói gì, mặt lại càng lúc càng trầm xuống. Tôn gia định giở trò c**ng b*c trước rồi cưới sau, tâm địa này cũng thật độc ác đến cùng, nàng định nhẫn nhịn thêm vài tháng nữa, đợi khi sắp xếp xong mọi đường lui, sẽ tìm cơ hội xử lý bọn chúng.
Trương Hư Hoài mắng một mình chán, cảm thấy không còn hứng thú nữa, vung tay áo bước vào sương phòng phía đông. Vừa bước vào phòng, mặt ông lập tức sa sầm: "Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, trước đây nha đầu này không liên quan gì đến ta thì ta có thể nhắm mắt cho qua. Giờ còn dám bắt nạt đồ đệ của ta, Tôn gia đúng là chán sống rồi. Gã mù kia, giết hết bọn chúng cho ta."
Nam tử đứng bên cửa sổ hờ hững liếc nhìn ông: "Cái tật bênh vực kẻ yếu của ngươi sao mãi không bỏ thế?"
"Ngươi không bênh sao?" Trương Hư Hoài trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi không bênh, thấy nàng ra ngoài còn lén sai Thanh Sơn theo sau à?"
Lý Cẩm Dạ lặng lẽ trầm ngâm một lúc: "Thanh Sơn, Loạn Sơn, trong ba ngày, khiến Tôn gia gặp xui xẻo."
"Vâng."
"Làm sao mà thần không biết, quỷ không hay." Trương Hư Hoài kéo dài giọng thêm vào một câu.
Tạ Ngọc Uyên không biết sư phụ và tiểu sư phụ đang âm thầm đòi công bằng cho mình. Đến khi biết thì đã là ba ngày sau. Ba ngày này, để nói là trời long đất lở đối với Tôn gia cũng chẳng quá. Đầu tiên là thằng cháu lớn bị người treo lên cây, cứu về nhà thì bắt đầu lên cơn sốt cao, mê sảng không ngừng. Tiếp theo là nha hoàn Xuân Hoa trộm mất năm mươi lượng bạc của hai ông bà Tôn gia rồi nhân lúc nửa đêm bỏ trốn.
Bị mất bạc như bị moi mất tim, Tôn lão gia ngã bệnh ngay tại chỗ, nằm trên giường hai mắt lật ngược, miệng k** r*n không thôi, còn Tôn lão nương thì chỉ thiếu nước tìm dây mà treo cổ.
Năm mươi lượng bạc, mất hết rồi, kiếp trước bà già này đã gây ra nghiệp gì thế này!
Tôn lão nhị tức mình đổ hết lên người Lưu Thị, thẳng tay đấm đá người vợ đang mang thai. Đêm đó, Lưu Thị bị sẩy thai, một bào thai nam đã thành hình trôi đi mất. Người nhà ngoại của Lưu Thị nghe tin, kéo theo vài anh em đến đánh Tôn lão nhị một trận, đánh xong thì nghênh ngang rời đi.
Ba cô con gái Tôn gia nghe tin cũng trở về, thấy cảnh nhà lụn bại, ai nấy đều ngẩn ngơ, chẳng biết làm thế nào. Sau đó, ba người chị bàn bạc, quyết định mặt dày đến tìm Tôn lão đại, mong hắn nể ơn dưỡng dục mà quay về gánh vác gia đình.
Lúc ba người chị đến nhà Tạ Ngọc Uyên mới biết, Tôn gia không cần nàng ra tay, đã tự thua te tua. Vừa vào cửa, Tôn đại tỷ đã nhìn ngó xung quanh, khi thấy áo trên người Cao Thị, trong lòng càng quyết tâm thuyết phục em trai quay về.
"Đệ đệ, phụ mẫu làm sai, tỷ thay họ xin lỗi, đệ rộng lượng đừng chấp nhặt với họ làm gì."
Tôn nhị tỷ tiếp lời: "Đại tỷ nói đúng đấy, người một nhà không nói hai lời, cha trộm đệ đi là sai, nhưng ít ra đệ không thiếu ăn, thiếu mặc, mà lớn lên đến giờ."
Tôn tam tỷ: "Đệ đệ, làm người phải biết ơn, không được vô ơn, đệ nói có đúng không?"
Cao Trọng nhìn ba người phụ nữ trước mặt, mặt trầm xuống không nói. Hồi còn bé, ba vị trưởng tỷ đối xử với hắn cũng tạm tốt, sau khi lấy chồng thì khách khí thêm một lớp, Cao Trọng tính tình ít nói, không tiện mở miệng từ chối.
Cha không tiện, nhưng Tạ Ngọc Uyên lại không thèm nể mặt họ.
"Đại cô cô, phụ mẫu chồng cô bênh con trai út, chia hết gia tài cho phòng đó, không cho phòng cô, cô cũng rộng lượng đừng chấp nhặt với họ."
"Nhị cô cô, sau này con cô bị người khác bắt cóc, nể tình họ cho ăn cho uống, cô cũng đừng chấp nhặt."
"Tam cô cô, sao cô không biết ơn vậy, năm đó cô về nhà, lừa lấy chiếc vòng trên tay nương ta để đi lấy lòng mẫu thân chồng, để bà ấy nể cô, sao ta không thấy cô trả ơn cho nương ta?"
Tôn tam tỷ bị vạch trần chuyện xấu, giận điên người: "Con nhóc thối, người lớn nói chuyện, ngươi xen vào làm gì, cút qua một bên."
Tôn nhị tỷ phụ họa: "Đúng đó, chẳng có chút phép tắc nào, nương ngươi dạy ngươi thế đấy à?"
Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng cười: "Nương ta dạy ta rằng, với người có phép tắc, thì dùng phép tắc đối xử; với những kẻ vô phép, vô nhân tính, chẳng cần nói đến phép tắc gì. Tam cô cô, lúc cô lừa lấy vòng tay của nương ta, trong lòng có nghĩ đến hai chữ phép tắc không?"
"Ngươi..." Tôn tam tỷ ba tức đến ngực phập phồng, hận không thể nhào tới xé nát miệng nàng ra.
"Thôi đi, bớt nói một câu. Đệ đệ nói một lời đi." Tôn đại tỷ dù sao cũng lớn tuổi, điềm tĩnh hơn.
Cao Trọng mấp máy môi: "Các tỷ về đi, giờ ta họ Cao, không họ Tôn, chuyện Tôn gia không liên quan gì đến ta cả."
Hay lắm!
Mắt Tạ Ngọc Uyên nóng ran, từ từ đi tới bên cha, bàn tay nhỏ nắm lấy tay cha. Cao Trọng xoay tay lại, nắm chặt bàn tay bé nhỏ của con gái trong lòng bàn tay mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!