Tạ Ngọc Uyên lạnh lùng cười: "Tôn Phú Quý, phụ mẫu ngươi bắt nạt ta, ngươi cũng giúp ta đòi công bằng sao?"
"Chắc chắn rồi."
Tôn Phú Quý tự tin nói: "A Uyên muội muội, dù sao ta cũng là ca ca của muội, ca ca bảo vệ muội là lẽ đương nhiên."
Trên mặt Tạ Ngọc Uyên không xuất hiện vẻ cảm động như mong đợi, mà là nét mặt bình thản.
Tôn Phú Quý định thêm lửa: "A Uyên muội muội, ta thật lòng đối tốt với muội, sau này ta nhất định sẽ thi đỗ tú tài, chỉ cần muội đồng ý... gì ta cũng nghe theo muội."
Tạ Ngọc Uyên lúc này mới hiểu rõ tâm tư thật sự của hắn, hóa ra định diễn vở tình huynh duyên muội đây mà. Chưa kể nàng thấu rõ lòng dạ hắn, chỉ nhìn gương mặt không khác gì đầu heo đó... Thật không biết Tôn Phú Quý lấy đâu ra tự tin đó.
"Phú Quý ca, ông bà nhà ngươi ghét ta tận xương tủy, cho dù ta muốn, họ cũng không đồng ý đâu."
"Có chứ, có chứ, họ đồng ý còn không kịp ấy."
Tôn Phú Quý bước tới một bước, ánh mắt cứ như dính vào người nàng: "Bà nói rồi, nếu muội chịu, ngày mai Tôn gia sẽ nhờ người đến làm mối."
Nàng đã nói mà, với chỉ số thông minh của Tôn Phú Quý, hắn không thể nghĩ ra mỹ nam kế, chắc chắn là có người xúi bẩy sau lưng. Hóa ra, lại là hai lão già đó!
Dụ nàng về Tôn gia, chẳng khác nào nắm cha nàng trong tay lần nữa, tiện thể khống chế cả nàng.
Đúng là tính toán tinh vi.
Biểu cảm trên mặt Tạ Ngọc Uyên khó giữ được nữa, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng cần phải giữ.
"Tôn Phú Quý, về nói với ông bà nhà ngươi, ngưỡng cửa Tôn gia cao quá, ta là đứa không biết cha mình là ai nên không dám trèo cao."
Mặt Tôn Phú Quý lập tức biến sắc.
"Sao lúc trước còn tốt, bây giờ A Uyên muội muội lại trở mặt rồi?"
"A Uyên muội muội, lời muội nói xa cách quá rồi. Cái gì mà trèo cao không trèo cao, chúng ta lớn lên bên nhau, tình cảm khác người ngoài, ta không bao giờ khinh thường muội."
Tạ Ngọc Uyên suýt bật cười.
Hóa ra trong lòng Tôn gia, ngay cả việc tung ra thằng cháu này cũng là một sự bố thí cho nàng.
"Tôn Phú Quý, ngươi không khinh ta, nhưng ta khinh ngươi, không chỉ khinh, mà còn khinh đến tận cùng. Chưa nói đến chuyện ngươi thi được tú tài hay không, dù có thi đỗ rồi thì sao?"
Mặt Tôn Phú Quý đỏ bừng lên: "Ngươi... ngươi... đừng có nể mặt cho rồi mà không biết nhận, bao người tranh nhau làm vợ tú tài của ta đó."
Tạ Ngọc Uyên môi nhếch vẻ khinh miệt, quay đầu bước đi.
Đó là người khác, không phải nàng!
Dù Tôn Phú Quý không thông minh nhưng cũng còn mắt, sự khinh bỉ trong ánh mắt của Tạ Ngọc Uyên, hắn nhìn thấy rất rõ ràng.
Cháu à, nếu con tiện nhân này không ưng ý cháu thì cháu cứ c**ng b*c nó cho ta. Phá thân nó rồi, ta xem nó còn ngang ngược được bao nhiêu. Đến lúc đó, ta bảo nó làm tròn, nó làm tròn; bảo nó làm vuông, nó phải làm vuông cho ta.
Tôn Phú Quý thầm nghĩ, bà ơi, bà đoán không sai chút nào.
Tạ Ngọc Uyên, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.
Tạ Ngọc Uyên cảm giác có đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chăm chăm vào mình từ phía sau, cảm giác ớn lạnh từ xương sống bốc lên.
Vừa định quay đầu, nàng đã bị đập mạnh vào lưng, tiếp đó, một đôi tay mập mạp bịt kín miệng nàng, kéo nàng vào ruộng cải dầu.
"Ưm... ưm... ưm..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!