Vừa nhấc chăn lên, Tạ Ngọc Uyên nhìn chằm chằm vào đôi chân đan chéo của thiếu niên.
Trương Hư Hoài ban đầu bị hành động nhấc chăn của nàng làm giật mình, giật mình xong lại bị kinh ngạc thêm lần nữa, rồi trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng.
Nhanh chóng cầm lấy kim bạc, đâm mạnh vào vài huyệt quan trọng ở lòng bàn chân Lý Cẩm Dạ.
"Phụt..."
Lý Cẩm Dạ phun ra một ngụm máu đen.
Kim châm vào chân còn lại, Lý Cẩm Dạ lại phun ra một ngụm máu đen nữa, cơ thể hơi cử động.
Hắn từ từ mở mắt.
Trong đôi mắt tối đen hình như xuất hiện chút ánh sáng, mờ mờ như ánh sương dày vào buổi sớm.
Trong làn sương ấy, có một bóng dáng nhỏ nhắn, không cao, rất mảnh, như cành liễu mỏng manh mùa xuân, chỉ cần chạm là gãy.
Tạ Ngọc Uyên thấy tiểu sư phụ mở mắt nhìn, chẳng thèm suy nghĩ lập tức nắm lấy tay hắn, nghẹn ngào: "Tiểu sư phụ thấy sao rồi?"
Lý Cẩm Dạ ném trái tim đầy bi thương nặng nề lại vào ngực, lạnh lùng rút tay ra.
"Ta không sao, chỉ là hơi đói, muốn ăn bát mì ngươi nấu."
"Ta làm ngay đây."
Muốn ăn là dấu hiệu tốt, Tạ Ngọc Uyên quay đầu đi ngay về phía bếp.
Đợi khi bước chân nàng xa dần, Lý Cẩm Dạ mới nhẹ nhàng nói: "Hư Hoài, ta thấy trước mắt có chút ánh sáng rồi."
Trương Hư Hoài đang định vịn giường đứng dậy, nghe vậy lập tức ngồi bệt xuống đất.
"Hu hu hu..."
Trương Hư Hoài đột nhiên ôm mặt khóc nức nở: "Tiểu súc sinh nhà ngươi, sao có thể hết lần này đến lần khác dọa chết ta rồi lại làm ta vui đến chết, ta thật sự bị ngươi hành hạ đến chết mất, chết rồi cũng không tha cho ngươi đâu, hu hu..."
Lý Cẩm Dạ hiếm khi lộ vẻ vui mừng, làm kẻ mù suốt hai năm, không ngờ có ngày lại thấy ánh sáng.
Trái tim đã khô héo dường như cũng dần dần nhảy lên.
Tạ Ngọc Uyên ở trong bếp nghe tiếng khóc của sư phụ, giật mình thon thót, cứ tưởng tiểu sư phụ sắp gặp Diêm Vương nữa rồi, vội vã chạy ra ngoài.
"Sao vậy, tiểu sư phụ lại không ổn rồi à?"
Ngươi mới không ổn!
Cả nhà ngươi đều không ổn!
Trương Hư Hoài nhướng mắt nhìn nàng: "Đi đi, đi nấu mì của ngươi đi, ta đây là vui đến khóc thôi."
Hồn phách Tạ Ngọc Uyên trở lại, ngoan ngoãn quay đi.
"Tiểu nha đầu, thật sự là vui muốn khóc."
Trương Hư Hoài nhìn bóng nàng khuất dần, ngón tay khẽ chỉ vào khoảng không vài cái, như có thứ gì muốn trào ra từ khóe mắt.
Hắn hít sâu vài cái, giọng đầy trầm tư.
"Mộ Chi, ta nói vài lời thật lòng, ta biết đêm giao thừa này người thấy khó vượt qua, nhưng khó mấy cũng phải vượt qua thôi. Ký ức dẫu rực rỡ cũng không quay lại, hãy uống chén rượu trước mắt, quên đi chuyện xưa, học cách thuận theo mệnh trời đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!