Chương 42: Đêm Giao Thừa

Cuộc náo loạn của Tôn gia khiến tâm trạng Tạ Ngọc Uyên vui phơi phới cả ngày.

Khi màn đêm buông xuống, nàng xách hộp thức ăn bước vào nhà sư phụ.

Không biết từ khi nào, bữa cơm tất niên nhà sư phụ luôn được hâm nóng trên bếp.

Tạ Ngọc Uyên bước vào bếp, bỗng đứng sững.

Trên bếp là một khay thức ăn đầy ắp đã lạnh ngắt, hiển nhiên không ai đụng vào.

Lạ thật, mọi lần thức ăn mang vào, tiểu sư phụ luôn ăn hết sạch, hôm nay là vì không muốn ăn, hay là không khỏe?

Nghĩ đến tính khí kỳ quái của tiểu sư phụ, nàng không dám hỏi nhiều, đun nóng một nồi nước, hâm lại thức ăn và ủ thêm một bình rượu.

Vừa rửa tay xong, định vào đông sương phòng hành châm, Trương Hư Hoài đã từ phòng bước ra.

"Nha đầu, về đi, ta đã hành châm giúp hắn rồi."

Tạ Ngọc Uyên suy nghĩ một chút, rồi đi đến cửa, cúi đầu xuống.

"Tiểu sư phụ, ta không vào nữa, trong nồi có ủ rượu gạo, uống vài chén với sư phụ nhé. Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta nên vui vẻ trải qua chứ. Sang năm, khi xuân về hoa nở, ta nhất định sẽ để người nhìn thấy diện mạo của sư phụ."

Trong sân, ngoài tiếng gió bấc rít qua, không ai đáp lời nàng.

Tạ Ngọc Uyên cũng không buồn, nở nụ cười tươi, cúi chào sư phụ rồi nhanh chân chạy đi.

Trương Hư Hoài đẩy cửa bước vào, nhìn người trên giường khẽ thở dài: "Sao lại không trả lời chứ, ngươi không rộng lượng bằng nha đầu đó đâu, nhìn người ta mà xem..."

Mặt Lý Cẩm Dạ đanh lại, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng sắc bén, ánh mắt như lưỡi dao lạnh băng.

Trương Hư Hoài khẽ thở dài, thêm một câu như không sợ chết: "Mộ Chi à, con người phải nhìn về phía trước mới có thể sống tiếp được."

...

Tạ Ngọc Uyên về đến nhà, mọi người đã chờ sẵn.

Một bàn đầy ắp thức ăn, mùi thơm phức.

Cao Trọng nâng ly rượu lên, định nói đôi lời, nhưng vốn là người vụng về, lại chẳng biết nói gì.

Đêm giao thừa này, là đêm giao thừa mà ông cảm thấy yên lòng, mãn nguyện nhất từ trước đến giờ.

"Cha, mình chẳng cần nói gì đâu, cứ ăn cho đã, uống cho say, vui cho thỏa."

"Đúng vậy, đúng vậy. Sau này ngày tháng sẽ càng tốt hơn." Cao Trọng cuối cùng cũng nói ra được một câu chúc tụng.

"Sẽ ngày càng tốt hơn." Cao Thị cũng phụ họa một câu.

Cao Trọng nhìn bà đầy dịu dàng, muốn rót bớt rượu trong ly của bà, sợ bà uống nhiều.

Cao Thị sợ hãi giấu vội ly rượu, bĩu môi: "Ta muốn uống, không cho cướp."

"Được, được, nàng uống, nàng uống." Cao Trọng chẳng biết làm sao với bà.

Cao Thị vui vẻ nâng ly, tự uống một nửa, rồi đưa nửa còn lại đến miệng ông: "Chàng uống"

Cao Trọng cười đến không thấy mắt, kề lấy tay trắng nõn của vợ, uống cạn ly rượu nóng.

Ánh mắt Cao Thị lấp lánh, đẩy ly về phía trước, đôi môi khẽ mấp máy, ngọt ngào thốt ra hai chữ: "Còn muốn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!