Dưới ánh đèn, nhìn hắn dường như tươi tắn hơn thường ngày ba phần.
Hơi thở của Tạ Ngọc Uyên khẽ nghẹn lại.
Mỗi lần nàng vào phòng, hắn hoặc ngồi trước cửa sổ, hoặc ngồi xếp bằng trên giường, trầm lặng lạnh lùng. Gương mặt thoạt nhìn có vẻ bình thản, nhưng nhìn kỹ lại như ẩn chứa vô vàn cảm xúc phức tạp.
Hắn đang nghĩ gì vậy?
Tạ Ngọc Uyên thu lại cảm xúc: "Cháu trai sư phụ, đến lúc châm cứu rồi."
"Mộ Chi."
Tạ Ngọc Uyên: "……" Nàng không dám gọi thế đâu.
Lý Cẩm Dạ đột nhiên nghiêng đầu, cố chấp thốt ra hai chữ: "Mộ Chi."
Tạ Ngọc Uyên: "……" Nàng thà gọi hắn là "kẻ mù" còn hơn.
"Vậy… ta gọi ngươi là tiểu sư phụ nhé."
Lý Cẩm Dạ chỉ cần nàng không gọi bốn chữ "cháu trai sư phụ" là được, những cách xưng hô khác hắn đều không để tâm.
Hắn khẽ ừ một tiếng, bước đến giường, cởi áo khoác ngoài, nằm ngửa xuống giường.
Dù Tạ Ngọc Uyên đã nhìn thấy thân thể tiểu sư phụ không ít lần, nhưng mặt nàng vẫn không khỏi ửng đỏ.
Trước khi châm cứu, nàng mạnh dạn hỏi: "Gần đây mắt có cảm giác gì không?"
"Có hơi nóng, hơi căng, còn đau âm ỉ, giống như… bị kiến cắn vậy."
Tạ Ngọc Uyên nghĩ một lúc: "Tiểu sư phụ, ta bắt mạch cho ngươi được không?"
Lý Cẩm Dạ đưa tay ra.
Tạ Ngọc Uyên cẩn thận đặt ba ngón tay lên cổ tay hắn, khẽ rùng mình.
Cổ tay hắn lạnh thật, dường như còn thấp hơn người thường mấy độ, như băng giá vậy.
Nàng bắt mạch hồi lâu, vẫn cảm thấy mạch của tiểu sư phụ rất khác người bình thường… vừa mạnh, vừa loạn.
Lý Cẩm Dạ thấy nàng mãi không lên tiếng, bèn hỏi: "Sao rồi?"
Tạ Ngọc Uyên buông tay hắn ra, cắn môi, xấu hổ đáp: "Y thuật của ta còn kém, không chuẩn đoán được gì."
"Gần đây ta cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn nhiều."
"Thật sao?"
Mắt Tạ Ngọc Uyên sáng lên: "Triệu chứng ở mắt đúng như vậy, cơ thể lại nhẹ nhàng hơn, chứng tỏ độc đang dần được thải ra ngoài. Thêm hai tháng nữa, tiểu sư phụ chắc là có thể mơ hồ thấy được một chút rồi."
Khóe miệng Lý Cẩm Dạ hiếm hoi khẽ cong lên: "Châm đi."
"À đúng rồi, đêm giao thừa cha ta muốn mời sư phụ ăn bữa cơm đoàn viên, tiểu sư phụ có tiện không…"
"Không tiện."
"Khụ, khụ, khụ…" Tạ Ngọc Uyên lúng túng vô cùng.
Nàng đã ở nhà sư phụ khá lâu rồi, nhưng chưa từng thấy hắn bước ra khỏi phòng nửa bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!