Lời nói ra thì lịch sự, nhưng trong từng câu chữ đều toát lên sự khách sáo, xa lạ, thậm chí ẩn chứa cả đe dọa.
Nếu dịch ra thì có nghĩa là: Ngươi giải độc cho ta, ta cho ngươi vàng, hai bên không còn nợ gì nhau. Nếu ngươi nhiều lời, đừng trách ta không khách sáo.
Tạ Ngọc Uyên bình thản nhìn thẳng hắn, rồi đột nhiên mỉm cười, bước lên cầm chặt thỏi vàng trong tay.
"Ngài yên tâm, nhận tiền của người, giải quyết tai họa thay người, ta hiểu mà. Cháu trai sư phụ cứ ăn sáng đi, nửa canh giờ nữa ta sẽ hành châm cho ngài."
Nghe tiếng bước chân xa dần, Lý Cẩm Dạ khẽ nhíu mày.
"Cháu trai sư phụ" là kiểu xưng hô gì đây?
Tạ Ngọc Uyên bước ra khỏi phòng Đông, gió lạnh thổi tới, nàng mới phát hiện sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Phù!
Nhỏ tuổi mà đã căng mặt lạnh như tấm quan tài, lại còn nói năng hoa mỹ, có giống gì Trương lang trung đâu.
Đúng là ra tay rộng rãi, không giống Trương lang trung keo kiệt chút nào.
Kệ thôi, cứ cất vàng đi đã, có thỏi vàng này, nàng lại tiến gần thêm một bước với mục tiêu rời xa nơi đây.....
Nửa canh giờ sau.
Lý Cẩm Dạ nằm ngửa trên giường, vai rộng, eo nhỏ, thân thể cường tráng, da thịt rõ nét, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, không chút mỡ thừa nào.
Nhìn không hề giống một kẻ b*nh h**n.
Tạ Ngọc Uyên lập tức đưa ra kết luận, hắn là người luyện võ.
Lần đầu hành châm, trong lòng khó tránh khỏi căng thẳng, nàng nuốt nước bọt nói: "Ta bắt đầu đây."
Giọng có hơi run, khiến Trương lang trung cũng phát hoảng.
Nha đầu này liệu có được không đây?
Trong lòng đang đánh trống, thì thấy nàng cầm ngân châm lên, dứt khoát đâm xuống.
Người ngoài xem thì không hiểu, nhưng người trong nghề lại nhìn ra nghệ thuật. Chỉ cần nhìn cái cách nàng hạ kim dứt khoát ấy, Trương lang trung biết nha đầu này không chỉ là được, mà là rất được.
Mũi kim đầu tiên châm xuống, trong đầu Tạ Ngọc Uyên chẳng còn tạp niệm nào, các huyệt đạo trên cơ thể người như lần lượt hiện ra trước mắt.
"Nha đầu, mấy huyệt này ngươi phải nhớ kỹ, như chuyện ăn cơm đi vệ sinh vậy."
"Mỗi huyệt đạo đều có tác dụng khác nhau, sai một kim là liên quan đến mạng người đấy."
"Để ta, Quỷ gia ta tự mình hành kim cho ngươi cảm nhận một chút..."
Tạ Ngọc Uyên tay giơ kim châm xuống, chẳng mấy chốc đã biến Lý Cẩm Dạ thành một con nhím.
Kim cuối cùng hạ xuống, hai chân nàng mềm nhũn, ngồi phịch xuống giường, toàn thân đẫm mồ hôi như vừa từ dưới nước vớt lên.
Lý Cẩm Dạ nhíu mày, khẽ mấp máy môi, gọi nhỏ: "Hư Hoài?"
Trương Hư Hoài lúc này đang mải mê suy nghĩ.
Bộ châm pháp này ông xem từ đầu đến cuối, càng xem càng kinh ngạc, nha đầu này hành châm có chút gì đó giống với châm pháp của danh y Huyền Yến thời Tây Tấn.
Nhưng Huyền Yến đã mất từ lâu, mà lại không có truyền nhân, chẳng lẽ nha đầu này là Huyền Yến đầu thai chuyển thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!