Chương 35: Mắt Mù

Tạ Ngọc Uyên bị mắng oan, định lên tiếng phân bua thì nhìn thấy trong ánh mắt u ám của Trương lang trung thấp thoáng nét đau buồn.

Tim nàng bất giác trĩu nặng.

"Sư phụ hành châm đi, đừng chậm trễ."

Trương lang trung thầm nghĩ chắc mình bị nha đầu này làm cho lú lẫn mất rồi. Ông nhanh tay cởi bỏ hết y phục trên người thiếu niên, chỉ để lại một chiếc quần ngắn, phô ra thân hình rắn rỏi.

Tạ Ngọc Uyên vội cúi đầu, chăm chú nhìn xuống sàn, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe. Nhưng đôi mắt như có ý riêng, không ngăn được mà ngước lên xem Trương lang trung hành châm thế nào.

Lúc này, ông hoàn toàn chuyên chú, tay hạ châm nhanh như chớp, chẳng mấy chốc mà cơ thể Lý Cẩm Dạ đã cắm đầy kim bạc.

Mùi tanh thoảng qua đầu mũi nàng, nàng nhìn xuống, thấy đầu ngón tay của thiếu niên dần rỉ ra những giọt máu đen, từng giọt, từng giọt…

"Hắn bị trúng độc sao?" nàng buột miệng hỏi.

Trương lang trung quay phắt lại, đôi mắt sắc lạnh khiến nàng rùng mình.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy ông có ánh mắt nặng nề như thế, như ánh sắt hoen rỉ khiến lòng người lạnh buốt.

Nàng lùi lại một bước, nhưng nở nụ cười bình thản.

"Sư phụ, chẳng phải người từng ghi trong y thư sao? Máu chuyển đen là triệu chứng trúng độc."

Trương lang trung khẽ hừ một tiếng: "Cũng chịu khó học đấy."

Tạ Ngọc Uyên gượng cười, cúi đầu, che đi nét lạnh lẽo trong mắt.

Làm quỷ sáu năm, quỷ treo cổ kia giảng dạy nàng nhiều nhất, chính là độc dược.

Y học và độc dược vốn không tách rời. Y học cứu người, còn độc hại người, nhưng y cũng có thể giết, độc cũng có thể cứu.

Hắn nói thế gian có chín loại độc danh tiếng nhất: Đoạn Trường Thảo, Hạc Đỉnh Hồng, Câu Vẫn, Rượu Châm, Thạch Tín, Kiến Huyết Phong Hầu, Ô Đầu, và Tình Hoa.

Ngoài chín loại này, còn vô vàn loại độc kỳ lạ khác. Đỉnh cao của nghề y chính là giải hết những loại độc lạ ấy.

Bị ảnh hưởng của quỷ treo cổ ấy, Tạ Ngọc Uyên tuy không giỏi chữa bệnh, nhưng rất thành thạo giải độc.

Vừa rồi, phần lớn cách hành châm của Trương lang trung là đúng, nhưng năm mũi châm cuối lại sai. Nếu…

Nghĩ đến đây, nàng cắn mạnh môi, để cơn đau nhắc nhở mình.

Việc gì nên tránh thì tốt nhất tránh.

Hai người trước mặt thật bí ẩn, nàng không nên dính vào.

Lúc này, thiếu niên trên giường rên khẽ, chầm chậm mở mắt, gọi yếu ớt: "Hư Hoài?"

Nghe tiếng gọi, Trương lang trung như muốn nổ tung, tay chống hông như đàn bà, chửi bới không ngừng.

"Ngươi được chữa lành thì quên mất đau sao? Cơ thể yếu vậy còn vận nội lực được à? Ta khổ sở kéo ngươi từ tay Diêm Vương về đây, là để ngươi giày vò sao? Tên trời đánh này, sao trời không giáng sét giết ngươi đi!"

Nước bọt văng đầy mặt Tạ Ngọc Uyên, nàng kiềm chế lắm mới không xông tới bịt miệng ông. Tim nàng đập dồn dập, chân cứ từ từ bước lùi.

Nàng muốn chuồn.

"Ai đấy?"

Tạ Ngọc Uyên giật mình, ngẩng lên, nhìn thiếu niên trên giường với ánh mắt kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!