Tạ Ngọc Uyên vừa bước đến cửa, định đưa tay mở then cài, ngay khoảnh khắc đó, cửa lớn Trương gia bị người bên ngoài đạp bật tung.
"Ngươi... các ngươi..."
Quan binh ngoài cửa không ngờ cú đạp lại khiến một nha đầu b*n r*, giật mình lùi lại, mất một lúc mới bình tĩnh lại được.
"Đừng phí lời, quan phủ đang truy bắt tội phạm, cần khám xét, các ngươi phối hợp đi."
Ngọc Uyên thoáng nhớ đến chuyện kiếp trước cũng từng có quan binh khám xét nhà. Khi đó, cả gia đình nàng sống trong ngôi miếu đổ, đèn dầu cũng không có nổi. Họ chưa kịp bị khám, chỉ nghe dân làng kể lại vào ngày hôm sau.
"Sư phụ, sư phụ!" nàng gọi to về phía sau nhà.
Trương lang trung hối hả chạy ra, kéo Ngọc Uyên ra sau lưng, trầm giọng bảo: "Mau vào phòng phía đông lấy ít bạc vụn, để quan gia mua chút rượu nóng."
Giọng nói thấp và ngắn gọn của ông làm Ngọc Uyên cảm thấy như bị ai đó siết nghẹn. Phòng phía đông vốn là nơi dưỡng bệnh của cháu trai Trương lang trung, nàng chưa bao giờ vào, thì lấy đâu ra bạc?
"Còn ngẩn ra làm gì, mau đi!"
Vừa nói, ông vừa đẩy mạnh nàng về phía trước.
Tạ Ngọc Uyên loạng choạng chạy đến cửa phòng phía đông, giơ tay định đẩy cửa nhưng bàn tay nhỏ run rẩy.
Phòng phía đông là điều cấm kỵ từ ngày đầu nàng sống ở nhà Trương lang trung. Theo thời gian, sự cấm kỵ ấy dường như thấm vào máu, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến nàng thấy mình phạm thượng với đôi mắt sâu thẳm và bàn tay như ngọc kia.
Trong khi nàng đang do dự không biết có nên mở cửa không, thì tiếng r*n r* như dã thú vang lên từ khe cửa.
Lưng nàng lạnh toát, dưới tình thế cấp bách, nàng lập tức đẩy mạnh cánh cửa.
Trong phòng, bóng tối bao trùm.
Ánh trăng từ ngoài hắt vào chiếu lên chiếc giường gỗ chạm trổ, lờ mờ thấy bóng dáng người co quắp, âm thanh quái dị phát ra từ đôi môi của người đó.
Dường như nhận thấy có người, đôi mắt của người trên giường mở ra.
Đôi mắt ấy rất đặc biệt, khiến người ta bất giác liên tưởng đến khe núi phủ sương mù dày đặc, sâu thẳm và lạnh lẽo.
Tạ Ngọc Uyên chợt khựng lại, như thể bị đóng đinh tại chỗ.
"Quan gia, quan gia, vào đây ngồi, để ta pha bình trà nóng. Trời thế này có thể làm người ta đổ bệnh. Nha đầu, bạc đâu, tìm thấy chưa, để trên giường đó!"
Tiếng gọi to của Trương lang trung kéo nàng về thực tại.
Hiểu rõ ẩn ý của câu nói không đứng đắn ấy, nàng tiến lên một bước, thì thầm: "Ngoài kia có quan binh, ngươi… ngươi… nên tìm nơi nào đó trốn đi."
Lý Cẩm Dạ chống tay ngồi dậy, vươn tay chụp lấy tay nàng.
"Ai da!"
Ngọc Uyên kêu thầm trong lòng, nàng có ý tốt báo trước vậy mà hắn lại nhân cơ hội trêu đùa, có ra thể thống gì không chứ?
"Mau… dẫn họ đi chỗ khác!"
Tạ Ngọc Uyên: "..." Ngươi bám lấy tay của ta, làm sao ta dẫn họ đi chỗ khác được?
Đang nghĩ ngợi, thì lòng bàn tay bị nhét mấy lượng bạc vụn, Tạ Ngọc Uyên giật mình, lập tức siết chặt bạc vụn trong tay, khẽ cắn môi lao nhanh ra cửa.
Một chân bước ra khỏi cửa, nàng đột nhiên ngoái nhìn lại.
Dưới ánh trăng dịu nhẹ, hắn như bức tranh tinh xảo khắc nét từng sợi mi, sóng mũi và đôi môi mờ ảo. Một vẻ đẹp mà ngay cả ngòi bút tinh tế nhất cũng không thể phác họa nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!