Chương 32: Cướp Giữa Ban Ngày

Tôn lão nương: "..." Bà ta vốn không chịu được cảnh nhà Lão đại kiếm được tiền, nên cố tình đến gây sự để đòi tiền.

"Bớt lời thừa đi, núi nào cũng là của nhà ta cả!" Tôn lão nương cất giọng chua ngoa gào lên.

"Tôn lão nương, đến quan huyện còn không dám nói lời đó, da mặt bà đúng là dày thật." Tạ Ngọc Uyên mỉm cười châm chọc.

"Đồ súc sinh, bà già này mặt dày thì đã sao! Ông nó, cướp đi, cướp về nhà rồi tính!"

"Ta xem ai dám!!"

Tôn lão đại tay cầm búa bước lên, gương mặt lộ vẻ giận dữ ngút trời.

Tôn lão nương thấy đứa con trai do mình nuôi dưỡng nay dám đối đầu, tức đến mức mắt trợn ngược lên.

"Đồ súc sinh, tao nuôi mày từng thìa cơm muỗng cháo, mày lại dám chống đối tao, lại đây, động thử xem, lại đây mà động!"

"Chát...." Tiếng tát vang lên, tất cả mọi người đều sững sờ.

Tạ Ngọc Uyên vẩy vẩy bàn tay đau, mỉm cười: "Tôn lão nương, ta vừa thỏa mãn yêu cầu của bà rồi đó. Nhưng mà da mặt bà vừa thô vừa già, cảm giác đánh không thích chút nào."

Tôn lão nương tức muốn ói máu.

Bà ta rít lên hai tiếng, đẩy mạnh Tạ Ngọc Uyên, rồi xông đến trước mặt Tôn lão đại, tát thẳng vào mặt ông hai cái, rồi như một con bạch tuộc tám vòi, tay chân quấn lấy.

"Đồ súc sinh chết tiệt, hôm nay ta không đánh chết ngươi thì không xong! Lão gia, cướp đi!"

Tôn lão đại dù sao cũng còn lòng hiếu thảo với nương, không nỡ dùng búa đánh xuống, chỉ biết đứng đơ ra đó như cột gỗ.

Tôn lão gia như cơn gió xông vào phòng Đông, mắt tham lam nhìn quanh, như muốn nhặt hết mọi thứ đem về.

Cao Thị hoảng sợ, nấc nghẹn mấy tiếng, run rẩy trốn vào góc phòng.

Tạ Ngọc Uyên thực sự đã đánh giá thấp độ mặt dày của Tôn gia, cắn răng, quay đầu chạy đi.

"Cướp cướp! Giữa ban ngày ban mặt, có người cướp đồ kìa, bà con hàng xóm ra mà xem này, Lý Chính đại nhân, xin ngài làm chủ cho chúng ta với!"

Giọng nàng thê thảm vô cùng, khiến dân làng vừa ăn xong rảnh rỗi đều ùa ra, tất cả đổ xô chạy tới.

Tạ Ngọc Uyên chạy thẳng đến nhà Lý Chính, mắt đỏ hoe vì khóc: "Đại nhân, xin ngài giúp ta, họ đang cướp đồ, ta muốn báo quan."

Ngôi làng ông quản lý từ trước đến nay đều là làng tốt, khi nào có người dám ngang nhiên cướp của chứ?

Lý Chính nghiêm mặt lại: "Đừng khóc nữa, đi, ta theo ngươi xem thử."

Hai người đi đến trước cửa, Tôn lão nương thấy con nhãi đó quay lại, bèn cầm chiếc đòn gánh bên cạnh muốn đánh đến.

"Dừng tay, bà đang làm gì đấy?"

Lý Chính quát lớn, khiến Tôn lão nương hoảng sợ thu đòn gánh lại.

"Lý Chính đại nhân, con nhãi này lươn lẹo, ta đang dạy dỗ nó thôi."

"Lý Chính đại nhân, bọn họ vào nhà ta cướp đồ, còn đánh cha ta nữa." Tạ Ngọc Uyên vội nói.

"Nói bậy!"

Tôn lão nương chống nạnh, tức đến phát ngôn bừa: "Nhà của các ngươi là của ta, đồ cũng là của ta, ngay cả cái mạng chó của các ngươi cũng là của ta!"

"Đã chia nhà, đã lấy năm mươi lượng bạc rồi, còn cái gì của ngươi chính là của ta, không biết xấu hổ à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!