Toàn là vớ vẩn!
Học y chỉ để không chết đói, mặc đủ ấm, cái lý gì thế này?
Trương lang trung nổi giận, nhớ lại năm xưa bản thân mình cũng…
Hừ, bây giờ chính mình còn không phải chỉ ở mức đủ no đủ ấm, còn nói gì năm xưa!
Tạ Ngọc Uyên nhìn thấy vẻ giận dữ trên gương mặt Trương lang trung chuyển sang vẻ buồn bã, không khỏi thở dài.
"Lang trung đừng lo học trò vượt thầy, con chỉ muốn học với ngài một năm, biết chút da lông là được."
"Học y mà chỉ biết chút da lông là được sao?"
Trương lang trung đập bàn, râu cũng bật lên vì giận.
"Cút đi! Học y là học không có điểm dừng, ngươi muốn biết chút da lông mà ra nghề, ngươi định phá hủy hết danh tiếng cả đời của ta sao?"
Tạ Ngọc Uyên ban đầu ngơ ngác, sau đó kinh ngạc, rồi niềm vui mừng khôn xiết lan tỏa khắp người.
Nàng phịch một tiếng quỳ xuống.
Cái quỳ này khiến lòng Trương lang trung trăm mối tơ vò cảm xúc ngổn ngang.
Ông trời ơi, số phận thật trêu ngươi!
Cả đời ông lên voi xuống chó, ngọt ngào đắng cay đều nếm đủ, trong lòng từ lâu đã tính thu nhận một đệ tử truyền nghề, không thể để y thuật Trương gia đứt đoạn trong tay mình.
Nhưng ai ngờ, những người đến bái sư hoặc quá ngu dốt, hoặc quá xấu xí, có người thông minh thì lại nhút nhát.
Còn trước mặt ông bây giờ, vừa không ngu, không xấu, lại táo bạo... nhưng lại là một cái tiểu nha đầu.
Đúng là số phận!
Thôi đi! Thôi đi!
"Đứng lên đi, ta cũng chẳng có gì nhiều để dạy ngươi, tự ngộ ra được bao nhiêu thì ngộ, xem ngươi có thiên phú không."
Tạ Ngọc Uyên cúi đầu lạy ba cái: "Cảm ơn sư phụ, con không có thiên phú gì, nhưng có thể chịu khổ, tiền hàng tháng không cần phát cho con, sau này con kiếm ra tiền sẽ hiếu kính sư phụ."
"Cút, cút, cút đi!"
Trương lang trung nhìn không nổi bộ dạng vừa được lợi lại vừa giả vờ khéo léo của nàng.
Một bát thịt om mà có thể lừa được một sư phụ, nha đầu này khôn lỏi thật!
…
Tạ Ngọc Uyên vui vẻ rời khỏi nhà chính, đi về phía Đông phòng thu dọn bát đĩa.
Kỳ lạ thay, hôm nay ghế nhỏ trống không, có vẻ người cháu của lang trung chưa ăn xong.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng kêu kẹt mở ra, một bàn tay thon dài thò ra từ khe cửa.
Mười ngón tay xương khớp rõ ràng, dài như ngọc, đầu ngón tay nhợt nhạt, trắng tái lạ lùng dưới ánh đêm.
Tạ Ngọc Uyên không khỏi giật mình, bàn tay này hoàn toàn không giống tay của người thường.
Chủ nhân của bàn tay dường như nhận ra có người ngoài cửa, lập tức rụt tay lại, cánh cửa khép chặt, thế giới bên trong và bên ngoài lại trở về yên tĩnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!