Tạ Ngọc Uyên quay người lại, hỏi: "Thanh Nhi, ngươi biết làm gì?"
Lý Thanh Nhi nói nhỏ: "Giặt giũ, nấu ăn, nuôi gà, nuôi heo... gì cũng làm được."
"Vậy sau này việc bếp núc, giặt giũ ở nhà giao cho ngươi, việc nặng thì cha ta làm. Ngươi yên tâm, ta có miếng ăn sẽ không để ngươi đói."
Trên đời này, ngoài nương ra, chưa có ai dùng ánh mắt dịu dàng như thế để nhìn nàng.
Lý Thanh Nhi quỳ phịch xuống đất, nước mắt chảy ròng ròng, gật đầu liên hồi.
Trên mặt nàng hiện rõ vẻ quyết tâm: Chủ nhân bảo làm gì, ta sẽ làm nấy, cả đời này sẽ theo chủ nhân đến tận cùng trời đất.
Tạ Ngọc Uyên đỡ nàng dậy, nhìn cha và nương bên cạnh, lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn.
Có tiền, lại thêm người trung thành, cuộc sống này như ngày càng phồn thịnh, rực rỡ.
Hứng khởi được một lát, bụng nàng lại réo lên phản đối.
Lý Thanh Nhi nhanh tay lẹ mắt: "Để ta... ta đi nấu cơm."
"Thanh Nhi, nấu ngon một chút nhé."
Tôn lão đại cười hề hề, nắm tay Cao Thị: "Hai đứa cứ nấu, cha đi đóng thêm đinh cho cái giường, làm chắc hơn một chút."
Đợi mọi người đi khỏi, Tạ Ngọc Uyên nhẹ nhàng nói: "Ngươi có biết vì sao ta mua ngươi về không?"
Lý Thanh Nhi lắc đầu, không biết.
"Một người dám bán thân chỉ để an táng cho nương, chỉ riêng tấm lòng hiếu thảo đó, ta đã thích rồi."
Đã sống lại một đời, thì phải chuẩn bị cho gió mưa sau này.
Chắc chắn Tạ gia sẽ tìm tới, tránh được thì tốt, không tránh được thì nàng và nương phải quay về.
Nơi ấy mới là bắt đầu của gió tanh mưa máu.
Có một nha hoàn trọng tình trọng nghĩa, liều mình bảo vệ, nương con nàng trở về phủ ấy sẽ không đến nỗi mù mịt đường đi.
Nghĩ tới đây, Tạ Ngọc Uyên thở dài một tiếng: "Ta lớn hơn ngươi một tuổi, ngươi gọi ta là tỷ tỷ, sau này chúng ta ngủ chung giường. Nếu có lúc không muốn theo ta nữa, đừng ngại, ta sẽ để ngươi đi."
Nghe vậy, mắt Lý Thanh Nhi lóe lên lửa giận: "Tỷ tỷ, nhà đó ta không quay lại nữa. Nương ta nhảy giếng là bị bọn họ ép."
Tạ Ngọc Uyên nghe xong, không biết nghĩ gì, cúi đầu im lặng.
Một lát sau, nàng khẽ thở dài: "Không về thì thôi, đây sẽ là nhà của ngươi."
...
Vào đến bếp, Lý Thanh Nhi xắn tay áo bắt đầu nấu ăn.
Nàng nhanh tay rửa sạch thịt, một phần đem vào nồi nấu thành mỡ, tóp mỡ chiên giòn, thơm đến mức ai nhìn cũng muốn nuốt nước miếng.
Tạ Ngọc Uyên không nhịn được, len lén ăn thử một miếng.
Nàng vo gạo, bỏ vào nồi cùng ít rau và thịt băm nhỏ rồi đem hấp.
Trong khi chờ cơm chín, nàng băm thịt nạc thành thịt xay, ướp với gia vị, rồi cắt đậu phụ thành lát mỏng, cho vào chảo chiên.
Khi đậu đã vàng giòn, nàng bày ra đĩa ngay ngắn, nhìn rất đẹp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!