Ông chủ tiệm thuốc thấy Trương lang trung đến, cười rạng rỡ như hoa.
"Lang trung đến rồi, vừa hay hôm trước có mấy dược liệu thượng hạng mới về, mời ngài xem qua?"
Trương lang trung đi đường khát khô cổ, tùy tiện ngồi phịch xuống ghế: "Pha ấm trà cho ta đỡ khát đã."
"Tiểu nhị, pha trà cho lang trung."
Ông chủ nhìn Tạ Ngọc Uyên, ánh mắt thoáng vẻ tò mò: "Còn tiểu cô nương này là…"
"Ta đến bán dược liệu, thưa ông chủ." Tạ Ngọc Uyên nói thản nhiên.
Ông chủ tuy cười, nhưng ánh mắt lại lộ vẻ khinh thường: "Con nít con nôi, làm gì biết dược với chả liệu. Lỡ lại đào củ cải rồi tưởng sâm thì khổ."
Tạ Ngọc Uyên không nóng nảy, chỉ lặng lẽ mở túi ra: "Mời ông chủ xem, nếu không ưng ý thì ta sẽ đi chỗ khác."
Ông chủ liếc như miễn cưỡng, nhưng khi nhìn rõ bên trong, ông ta giật mình, ánh mắt không rời khỏi ba cây sâm.
"Cái… cái này là ngươi… đào được sao?"
Ông gần như không dám tin vào mắt mình.
Ba cây sâm rừng, hai cây lành lặn có kích thước không nhỏ, đều là thứ quý.
"Cha ta đào được, ông chủ thấy sao?"
Nhờ lớn lên ở một gia đình quan lại trong phủ Dương Châu giàu có, từ nhỏ nàng đã quen với nhân sâm, sâm rừng cũng là điều thường thấy nên có thể nhận ra ngay.
Ông chủ cau mày: "Cũng tạm thôi, chỉ tiếc cây hơi nhỏ, năm tuổi chưa lâu, không đáng bao nhiêu."
Nghe vậy, vẻ mặt của Tạ Ngọc Uyên và Trương lang trung mỗi người một khác, nhưng trong lòng đều nghĩ như nhau.
Tạ Ngọc Uyên thầm nghĩ: Ông ta định lừa mình không biết giá đây mà?
Trương lang trung nghĩ bụng: Lão này đúng là tưởng tiểu nha đầu này chưa thấy đời.
Tạ Ngọc Uyên vẫn giữ nụ cười: "Vậy ông chủ xem, cây sâm này đáng bao nhiêu?"
Ông chủ giơ năm ngón tay: "Năm mươi lượng, giá cao nhất rồi đấy."
Nghe đến năm mươi lượng, Tạ Ngọc Uyên không hề chớp mắt, gương mặt ngây thơ nhưng trầm tĩnh lạ thường.
"Ông chủ, tuổi ta còn nhỏ, cũng không biết nhiều, thôi thì để ta qua mấy tiệm thuốc phía trước hỏi thử."
Lời nàng tự nhiên thoải mái, dường như không hề nghi ngờ chuyện ông chủ đang dìm giá.
Nghe vậy, Trương lang trung nhìn nàng thêm một chút rồi lại thong thả nhấp trà.
Ông chủ thoáng chút lo âu trong lòng.
Sâm rừng có giá ngang vàng, sâm thường cũng khởi điểm từ một trăm lượng, sâm tốt có thể lên tới hai trăm lượng. Cây bị chuột gặm thì giá thấp, nhưng hai cây còn lại thực sự đáng giá.
"Ấy, đừng đi vội, tiểu cô nương, có gì ta bàn bạc thêm mà!"
Tạ Ngọc Uyên cười, quay sang nhìn Trương lang trung: "Sư phụ, người giúp con xem thử sâm này có thể đáng bao nhiêu?"
Sư phụ?
Người ta là sư phụ ngươi hồi nào chứ, đúng là mặt dày quá thể.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!