Chương 27: Hoa Nở Đến Tàn

Lưu Thị bị mắng đến nín thinh, còn Tôn lão nương thì vẫn không nhịn được mà rủa: "Thằng Tôn lão đại là đồ tạp chủng, nuôi kiểu gì cũng thành đồ vong ân phụ nghĩa, biết thế lúc nhặt về đã b*p ch*t nó luôn cho rồi!"

Nghe lời này, mặt mày Tôn lão gia càng thêm u ám.

Còn Tôn Lan Hoa thì cảm thấy nghẹn lại trong lòng, như muốn chết đi vì uất. Tạ Ngọc Uyên trước kia chỉ là đứa con ghẻ, muốn đánh mắng thế nào thì đánh mắng, nào ngờ trong nửa tháng, không chỉ thân với Trương lang trung mà còn cắt đứt quan hệ với Tôn gia, ngay cả giọng điệu cũng trở nên kiêu ngạo. Còn nàng, lại biến thành đứa bị đánh chửi mỗi ngày.

Tôn Lan Hoa nghiến chặt tay đến khi móng c*m v** lòng bàn tay, nghĩ lại thấy đúng là ngày xưa khi Tạ Ngọc Uyên còn ở đây, nàng sống thoải mái hơn nhiều…

Sau khi lo liệu xong mọi việc, Tạ Ngọc Uyên trở về nhà, kể lại hết chuyện cho cha nghe.

Nghe xong, Tôn lão đại có chút ngơ ngác, như không tin rằng mình đã hoàn toàn không còn liên quan gì đến Tôn gia.

Sợ cha nghĩ ngợi nhiều, Tạ Ngọc Uyên kéo tay ông: "Cha, chúng ta ra sau núi xem thử đi." Nàng muốn tìm chút việc để cha bận tâm.

Tôn lão đại giật mình: "Được, ta đi gọi nương con."

Cả ba cùng đến sau núi.

Vì là mùa đông, sau núi chỉ toàn cỏ úa và lá khô, quang cảnh tiêu điều.

"Cha, nếu khai hoang, đất này sẽ thành của mình thật chứ? Người trong làng sẽ không tranh giành chứ?"

Tôn lão đại cười hiền: "Đất hoang thế này có gì mà tranh, chẳng trồng được gì tốt, tốn công lại chẳng thu lợi."

Thì ra là vậy, trong lòng Tạ Ngọc Uyên đã có tính toán. Nhà họ còn ở thôn này khoảng một năm rưỡi, sau đó sẽ chuyển đi. Đất hoang lại nghèo dưỡng chất, dược liệu có trồng cũng chẳng có tác dụng tốt, khó mà bán giá cao.

"Cha à, mình chỉ cần khai hoang một, hai mẫu để trồng đủ ăn là được."

"Hay là mua thêm vài mẫu ruộng nước, dẫu sao bạc cũng… cũng đủ." Tôn lão đại ngập ngừng, mắt ánh lên tia háo hức.

Nghe vậy, Tạ Ngọc Uyên khẽ thở dài: "Cha, đêm qua con mơ thấy người Tạ gia tìm đến."

Mặt Tôn lão đại lập tức thay đổi.

Sáu năm trước, trên đường gánh bùn về, đi ngang khu mồ hoang, ông thấy một nữ hài nhỏ bé mặt dính đầy máu ngồi giữa đám xác chết, đôi mắt đen lấp lánh, đôi bàn tay nhỏ xíu gắt gao bám chặt vào tay của một người lớn. Nhìn theo, ông phát hiện ra một người phụ nữ bị chôn vùi trong đám xác, mặc bộ áo gấm mà cả đời ông chưa từng thấy, bàn tay trắng mịn, mềm mại như không xương.

Lúc đó ông đã biết người phụ nữ ấy xuất thân từ nhà quyền quý.

"Cha à, Tạ gia là hang sói, con không muốn về đó, chỉ mong sống bình yên với cha nương. Đợi khi con học đủ nghề từ Trương lang trung, mình sẽ chuyển đi."

Nghe vậy, Tôn lão đại khẽ run lên.

Tuy rằng người ta bảo giấc mơ là ngược lại, nhưng cả đời ông biết thế nào là ấm êm từ khi có hai nương con này, ông không muốn thay đổi gì cả.

"A Uyên, cha sẽ nghe theo con."

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, lòng nhẹ nhõm: "Cha, ngoài trời lạnh, ta về thôi. nương đâu rồi?"

Tôn lão đại giật mình, nhìn quanh, chẳng thấy bóng dáng Cao Thị.

Hai người chia nhau đi tìm, cuối cùng thấy bà ngồi thẫn thờ trước một tảng đá lớn.

Cao Thị cúi nhìn một bông hoa dại đang nở dở dang bên cạnh, tuy đơn sơ nhưng lại nổi bật giữa trời đông.

Lòng Tạ Ngọc Uyên bỗng thắt lại.

Nương thích hoa, thích nhất là hoa đỗ quyên.

Đỗ quyên là loài hoa cuối cùng của mùa xuân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!