"Được, ta không đến mỏ nữa. Sau này ta sẽ lên núi khai hoang vài mẫu đất, chăm chỉ một chút cũng chẳng đến mức chết đói."
Tạ Ngọc Uyên không ngờ ông lại đồng ý nhanh đến thế, khoé mắt nóng lên, gần như muốn khóc.
Cha không đi mỏ nghĩa là sẽ không chết vì tai nạn hầm mỏ, mà ông không chết thì Tạ gia có lẽ cũng sẽ không tìm đến gây sự nữa.
Bánh xe vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển từ khi nàng tái sinh, như thể ông trời vì sáu năm nàng làm quỷ mà bù đắp lại cho nàng.
Tạ Ngọc Uyên nén nước mắt vào trong. Nàng không mong cầu điều gì vẹn toàn, chỉ mong đôi phu thê này được bình an sống đến đầu bạc răng long.
Trong khi đó, ở Tôn gia, Tôn lão nương giận dữ tát mạnh lên mặt Tôn Lan Hoa.
"Ngươi nói năng lăng nhăng cái gì đấy? Làm sao mà cái gã họ Trần kia lại cho nó cái nhà? Không đời nào có chuyện này!"
Tôn Lan Hoa ôm nửa bên má, lúng túng đáp: "Con nào dám nói bừa, chính ông cụ Đậu gia đã thấy tận mắt. Giờ nhà đại bá phụ đã dọn vào đó ở rồi."
"Câm mồm, hắn không phải đại bá phụ ngươi, hắn chỉ là đồ vô ơn bội nghĩa."
Tôn Lan Hoa lặng thinh.
"Ai da... đau chết ta rồi, đau chết ta rồi..." Tôn lão nhị lăn lộn trên giường.
Lưu Thị xót xa nói: "Nương à, cứ để đau thế này cũng không ổn, hay là mình gọi Trương lang trung đến xem thử đi?"
"Tiền đâu mà mời!" Vừa nghe đến Trương lang trung, Tôn lão nương lại thấy tiếc tiền.
Lưu Thị thấy bà keo kiệt với cả con trai mình, tức tối nhíu mày, hậm hực bỏ đi. Dù sao người đau cũng chẳng phải là bà.
"Nương đang mang bầu, để con đi cùng nương." Tôn Lan Hoa lách ra khỏi đám người.
Tôn lão nương tức đến mức nghiến răng, nghĩ thầm: Lũ quỷ này muốn tạo phản hết rồi sao?
"Con à, ráng chịu đi, chỉ là vết thương ngoài da thôi, mấy ngày sẽ khỏi."
Nghe vậy, Tôn lão nhị càng kêu la thảm thiết.
Tôn lão nương nghe một hồi, chịu không nổi, bàn với chồng xem có nên mời Trương lang trung tới không.
Tôn lão gia chỉ có một đứa con trai duy nhất, cũng sợ hắn có chuyện gì nên mặc thêm cái áo rồi đi mời.
Cuối cùng, dù đã gõ gần nát cửa, Trương lang trung bên kia chỉ lạnh lùng nói một câu: "Lão phu chỉ chữa bệnh cho người, không chữa cho cầm thú."
Tôn lão gia tức đến nỗi suýt ngất, xấu hổ trở về nhà.
"Đồ khốn nạn, còn dám đến mời ta chữa bệnh cơ!"
Nghe tiếng bước chân xa dần, Trương lang trung phun nước bọt xuống đất, quay người lại thì thấy một bóng đen đứng gần đó, làm ông giật mình nhảy dựng.
"Ngươi có thể đừng giả thần giả quỷ như thế không? Ta mà bị ngươi dọa thành bệnh thì sao hả?"
Thiếu niên kia không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng múa thanh kiếm sắt trong tay.
Kiếm lóe sáng như bóng, bụi tung lên mờ mịt.
Trương lang trung bịt mũi, lườm thiếu niên một cái: sớm muộn gì cũng đau phổi vì tên này mất thôi.
Sau khi luyện kiếm xong, thiếu niên thong thả thu kiếm vào bao, vén áo ngồi khoanh chân lại.
Trương lang trung bò đến ngồi cạnh, chõ miệng nói: "Lý Cẩm Dạ, ngươi có muốn nghe chuyện bát quái không? Mới nãy tên Tôn lão nhị kia nổi hứng, định c**ng b*c đại tẩu …"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!