Chương 24: Rời Nhà Ra Đi

Lời này như tiếng sét giữa trời quang, khiến Lý Chính lập tức nảy ra ý định. Ông ta quay sang hỏi Tôn lão gia: "Ông tính thế nào?"

"Không thể chia." Tôn lão gia nghiến răng rít ra từng chữ.

Tất cả miệng ăn trong nhà đều đặt trên người đứa con trai cả, nếu phân gia, lão nhị là kẻ vô dụng, nhà này lấy gì để ăn. Ông còn trông chờ vào đứa con cả làm trâu ngựa cho Tôn gia cơ mà!

"Đúng vậy, đúng vậy, không thể phân. Dù lão đại là nhặt về, nhưng cũng là do ta một tay dạy dỗ, chăm bẵm. Giờ cánh cứng cáp, vỗ mông đòi chia nhà, đời nào lại có chuyện dễ dàng thế! Trước tiên trả lại công nuôi dưỡng đã rồi tính." Tôn lão nương giận dữ.

"Tổ mẫu, công nuôi dưỡng đáng bao nhiêu bạc?" Tạ Ngọc Uyên rụt rè hỏi.

"Hai mươi lượng, không, năm mươi lượng!" Tôn lão nương hét lên một con số ngất ngưởng.

Bà run rẩy khuôn mặt, lạnh lùng nhấn mạnh: "Lấy ra được năm mươi lượng, cả nhà ba người các ngươi vỗ mông mà cút đi! Lấy không ra... Ta thay nhi tử dập đầu nhận tội với kẻ điên kia, chuyện hôm nay coi như chưa từng có, không ai được truy cứu."

"Năm mươi lượng, cả đời ta cũng không tích nổi!"

" Đừng nghĩ phân gia nữa, nên suy nghĩ thực tế đi."

"Ta nói, xây tường ngăn chia gian nhà lớn và nhỏ."

"Cha..." Tạ Ngọc Uyên gào thét trong đau đớn.

Khuôn mặt nàng tái nhợt, môi rớm máu đỏ hơn cả son, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm vào Tôn lão đại.

Tôn lão đại thấy máu từ khóe miệng con gái, hơi thở trở nên dồn dập, ngực như muốn nổ tung.

Cuối cùng, sau một tiếng gầm phẫn nộ, ông quyết định: "Chia! Năm mươi lượng, ta chấp nhận."

"Lý Chính đại nhân, ông nghe thấy rồi chứ? Hắn chấp nhận năm mươi lượng. Cả làng đều có mặt đây, hắn đồng ý rồi, đừng nói là ta nhẫn tâm. Trong vòng một tháng, phải đưa ta năm mươi lượng, nếu không ta sẽ kéo lên huyện nha kiện!" Tôn lão nương đanh thép nói, làm mọi người ai nấy lạnh lẽo trong lòng.

Tôn gia quả là ổ sói hang hùm, ở lại cũng chỉ còn đường sống dở chết dở; còn rời đi, e cũng chỉ còn đường chết.

"Ký tên, ký tên."

Tôn lão nương sợ lão đại đổi ý, vội vàng lấy giấy bút từ phòng tôn tử.

Năm mươi lượng, phát tài rồi, Tôn gia sẽ giàu có!

Lý Chính không ngờ mọi chuyện lại trở nên căng thẳng đến vậy, định khuyên can đôi lời thì nghe Tạ Ngọc Uyên lên tiếng: "Cha ta không biết chữ, để ta ký thay ông."

Ngay lập tức có người tiến tới, cởi trói cho nàng. Tạ Ngọc Uyên từ từ đứng dậy, thân hình gầy gò tựa như mảnh giấy, chỉ cần gió thổi qua là đổ.

Nàng nhìn cha mình với ánh mắt dịu dàng, đôi hàng mi khẽ chớp, nở nụ cười nhẹ, rồi viết ba chữ: "Tôn Hữu Bình."

Tôn lão nương giật tờ giấy, hằm hằm nhổ nước bọt vào Tạ Ngọc Uyên: "Hừ! Cút! Cút ngay khỏi nhà ta!"

"Đúng, cút đi." Lưu Thị lao đến đẩy mạnh Tạ Ngọc Uyên.

Tạ Ngọc Uyên loạng choạng, được Tôn lão đại đỡ lấy. Cha con họ nhìn nhau, cùng đi vào phòng dìu Cao Thị ra tới.

Cao Thị vừa thấy nhiều người như vậy, sợ tới mức đầu co rụt lại, rúc vào ngực Tôn lão đại

Cả ba đứng im lặng, không tranh không cãi, cùng nương tựa lẫn nhau khiến không ít người xúc động.

Tạ Ngọc Uyên đi tới trước mặt Lý Chính: "Đại nhân, các vị hàng xóm, mọi người đã chứng kiến rồi, ba chúng tôi ra đi tay trắng, không mang theo một thứ gì của Tôn gia. Đợi mai mốt trả đủ năm mươi lượng, coi như hai bên đã thanh toán xong."

"Đợi ngươi trả đi đã đồ con ranh, không thì xem ta xử ngươi thế nào!" Tôn lão nương hung dữ đe dọa.

Tạ Ngọc Uyên toại nguyện, chẳng buồn để tâm đến con mụ điên ấy nữa: "Cha, nương, chúng ta đi thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!