Chương 23: Phân Gia

Tôn Lão Nhị bẩn thỉu xoa xoa tay: "Nương, trói nha đầuvào góc tường, nó cũng lớn rồi, để nó biết mùi chuyện trên giường."

Tạ Ngọc Uyên mắt mở trừng trừng đầy giận dữ.

Dù đã trải qua kiếp trước nhưng lòng nàng vẫn không kìm nổi sự phẫn nộ.

"Đồ lẳng lơ, ngươi trừng mắt với ta cũng vô ích. Bà nương điên của ngươi, tối nay ta nhất định phải ngủ với bà ấy. Sau đó, sẽ đến lượt ngươi."

"Ư... ư..."

Mặt Tạ Ngọc Uyên tái nhợt, gân xanh nổi lên, mắt như muốn lồi ra khỏi tròng...

Tôn lão nương giơ tay tát mạnh vào mặt nàng.

Đồ rác rưởi, dám nhìn lão bà bằng ánh mắt đó, không biết sợ hả!

Trớ trêu thay, cú tát đó đã đánh rơi miếng giẻ trong miệng Tạ Ngọc Uyên, máu từ khóe môi nàng từ từ chảy ra.

Khuôn mặt tái nhợt bỗng hiện lên một sắc đỏ tựa như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ.

Hoa bỉ ngạn chỉ có người chết mới thấy được.

Khóe miệng Tạ Ngọc Uyên khẽ giật, dùng giọng thì thào chỉ hai người có thể nghe thấy, nàng nghiến răng nói từng chữ:

"Bà lão khốn nạn, ta lấy liệt tổ liệt tông Cao gia đã chết oan ra mà thề, nếu các người dám động đến một sợi lông của nương ta, ta sẽ không để Tôn Gia các người có kết cục tốt đẹp."

Toàn thân Tôn lão nương chấn động, lòng dấy lên dự cảm không lành, nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ đã nghe con trai trong nhà gọi.

"Nương, lại đây giúp con một tay, con ả này bướng lắm."

"Đồ rác rưởi, lát nữa ta quay lại xử lý ngươi."

Bà bỏ lại câu đó, rồi như tên trộm xông vào phòng lớn.

Trong phòng, tiếng động đổ vỡ loảng xoảng, tiếng la lối tục tĩu của Tôn Lão Nhị, tiếng khóc của Cao Thị, tiếng chửi rủa của Tôn lão nương ...

Tạ Ngọc Uyên nghe mà lòng đau đớn như có lửa đang thiêu đốt.

Nàng phun ra một ngụm máu, mắt nhìn trừng trừng vào cửa chính, nỗi bất an, sợ hãi, kinh hoàng dồn dập ùa tới.

Cha... cha ở đâu, mau trở về đi!

Tiếng "rầm" vang lên, lòng Tạ Ngọc Uyên như muốn tan nát.

Không thể đợi nữa!

Nàng cắn chặt răng, dồn toàn bộ sức lực hét lên: "Cứu mạng, cha ơi... cứu mạng... ai đó cứu nương ta với!"

Trời cao như nghe thấy lời cầu cứu của nàng.

"Rầm!"

Cửa gỗ bị đá bật tung.

Trong bóng tối, Tôn lão đại bước vào, mặt tràn ngập cơn giận ngút trời, như cơn cuồng phong đủ để cuốn đi tất cả, hay như một hố đen có thể nuốt chửng mọi thứ.

Tạ Ngọc Uyên cố kìm nước mắt, đôi mắt đen như mực lấp lánh niềm vui sống sót sau hoạn nạn.

"Cha ơi, cứu nương!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!