Chương 22: Bạc Trong Tay

Tạ Ngọc Uyên khụy gối xuống đất, cúi đầu lạy ba cái: "Đa tạ lang trung, đa tạ lang trung, ta và nương nhất định sẽ không ăn không ngồi rồi."

"Hừ!"

Trương lang trung không biểu lộ cảm xúc, quay người, phất tay áo bỏ đi.

Tạ Ngọc Uyên đứng dậy, niềm vui lớn trào dâng, nàng cắn răng, nhìn theo Trương lang trung gọi với một câu.

"Lang trung, ngài giúp ta, ta sẽ không để ngài phải hối hận đâu."

Ông dừng chân, lẩm bẩm vài câu rồi biến mất vào bóng tối.

Tạ Ngọc Uyên nhét hai lạng bạc vụn vào tay áo, không yên tâm lại sờ thêm một lần, rồi quay sang Cao Thị, bật cười.

Cao Thị không hiểu vì sao con gái cười, cũng học theo cười hắc hắc.

Tạ Ngọc Uyên cảm thấy cay cay nơi mũi, nàng quay đi, bày bữa sáng lên bàn.

Sau khi phục vụ Trương lang trung ăn xong, bệnh nhân bắt đầu đến đông, đa phần chỉ là những người mắc bệnh nhẹ, đau đầu sốt nóng.

Tạ Ngọc Uyên hết sức chú tâm, đứng bên cạnh học lỏm.

Buổi chiều, có một người từ làng bên đến mời Trương lang trung đi khám. Tạ Ngọc Uyên không nói nhiều, đeo chiếc hòm thuốc lên vai.

"Lang trung, ta đi cùng ngài."

Thấy nàng nhỏ nhắn, vai hơi trĩu xuống vì sức nặng của hòm thuốc, Trương lang trung bảo: "Thôi, để ta đeo cho."

"Không cần, ta mang được."

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười, bước qua ngưỡng cửa.

Đời này, thứ nàng phải mang vác nào chỉ là một cái hòm thuốc nhỏ bé này.

Ánh mắt Trương lang trung nhìn theo nàng sâu thẳm và lạnh lùng.

Sau khi khám bệnh ở làng bên xong thì trời đã tối.

Tạ Ngọc Uyên nhanh chóng nấu cơm, khéo léo làm ra bốn món mặn một món canh.

Nàng như thường lệ mang cơm đến phòng phía đông, sau đó mới dọn cho Trương lang trung dùng bữa, rồi ăn cơm thừa canh cặn cùng với Cao Thị.

Rửa sạch nồi, thêm củi, đun một ấm nước nóng, rồi dìu nương về nhà.

Trên đường về, nàng vẫn ghé qua nhà Trần Hoá Lang.

Ba ngày liên tiếp đi sớm về khuya, mọi thứ trôi qua bình yên lạ thường.

Tôn Gia sau hai sự cố liên tiếp của nương và con trai cũng có phần thu mình lại, không phải vì gì khác mà vì của cải trong nhà đã tiêu một nửa, không chịu nổi thêm một lần xáo trộn nào nữa.

Đêm đó.

Cả nhà vừa lên giường đã nghe ba tiếng "cốc, cốc, cốc" vang lên ngoài cửa.

"Ai đấy, đêm hôm khuya khoắt? A, là Trần Hoá Lang, có chuyện gì vậy…"

"Tôn Đại Nương, ta tìm Tạ Ngọc Uyên nhà bà."

"Tìm nó làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!