Chương 21: Biến Hóa

Ánh mắt khẽ dao động, Tạ Ngọc Uyên chợt nghĩ ra: "Tổ phụ, bệnh khó thì lang trung lấy ba xu đấy."

"Gì cơ?" Tôn lão nương như thấy thịt trên người đau đớn: "Như vậy chẳng phải cướp trắng sao?"

Trương lang trung nghe thấy hai chữ "cướp tiền," sắc mặt lập tức trầm xuống: "Không muốn xem thì khiêng người đi, ta không rảnh rỗi đến mức cướp của bà ba xu đâu."

Ánh mắt Tôn lão gia nhìn vợ sắc lẻm như dao, rồi cười gượng: "Muốn xem, muốn xem chứ… chỉ là… có thể giảm chút không?"

"Lang trung, đứa cháu gái vô tích sự của nhà ta rất giỏi làm việc nặng nhọc, ông cứ tận sức sai khiến, xem như gán thay cho ba xu đó." Tôn lão nương thò cổ nói thêm.

Cũng là một cách, dù sao thì đứa nha đầu ấy cũng nhanh nhẹn, lanh lợi.

Trương lang trung vừa định đồng ý, bất chợt nhìn sang.

Tạ Ngọc Uyên đang đứng với một chân ở ngoài cửa, một chân trong, ánh đèn soi lên gương mặt nàng tạo một lớp sáng nhợt nhạt.

Đôi mắt đen ánh lên thoáng vẻ bi thương, vừa khéo lọt vào tầm mắt Trương lang trung.

Như có ma xui quỷ khiến, ông cười khẩy: "Nha đầu này đáng ba xu sao?"

Tôn lão nương theo thói quen giơ tay tát một cái vào mặt Tạ Ngọc Uyên: "Hừ, ba xu cũng không đáng, đúng là đồ vô dụng!"

Tạ Ngọc Uyên chịu đòn, khẽ cúi đầu bước qua bậc cửa, bóng lưng yếu ớt khiến lửa giận trong lòng Trương lang trung bùng lên.

Trời đất ơi!

Người khác không biết thân phận của Tạ Ngọc Uyên nhưng ông vừa tra ra rõ ràng.

Đường đường là tiểu thư Tạ gia danh giá, lại bị bà lão khốn nạn tát cho thế này, còn có công lý nào trên đời không?

Còn có thiên lý không?

Cơn giận từ gan bàn chân Trương lang trung bốc lên.

"Bệnh của con ông đúng là quái bệnh, muốn chữa dứt gốc thì ba xu không đủ đâu, mang hai lạng bạc đến, nếu không, đời này hắn ta đừng mong đứng dậy."

Hai lạng bạc?

Lúc này, mắt Tôn lão gia đỏ lựng, đau đến mức tưởng như lòi ra ngoài.

Vét cạn tiền trong nhà cùng lắm cũng chỉ được năm lạng, chữa một cơn bệnh mà hết mất hai lạng, chẳng khác gì đòi mạng ông.

Nhưng biết phải làm sao?

Mạng con quan trọng hơn bạc, dù tiếc cũng phải chữa thôi!

Tạ Ngọc Uyên không hiểu vì sao Trương lang trung đột nhiên đưa ra giá cao như vậy, nhưng thấy Tôn Gia gặp họa, nàng lại thích thú vô cùng.

Để tránh bị đánh, nàng đứng nép vào góc tường, mắt nhìn xuống, lòng lơ đãng.

Nàng từng nghĩ Trương lang trung chỉ là một lang trung lang thang, không ngờ ông ta thực sự có tay nghề.

Theo học ông vài năm, mai này giả nam hành y chắc không thành vấn đề. Đến lúc đó, gom đủ bạc rồi, nàng sẽ tìm một nơi sơn thủy hữu tình mà ẩn cư…

Đột nhiên.

Mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng.

Tạ Ngọc Uyên bỗng có cảm giác bị một thứ gì đó nhìn chằm chằm từ phía sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!