Ánh đèn leo lét.
Trương lang trung chộp lấy bình rượu trên bàn, uống một ngụm, tấm tắc khen: "Rượu ngon."
Uống xong, ông ném bình rượu sang phía đối diện.
"Uống một ngụm đi rồi luyện công cho ấm người. Cái trời phương nam này lạnh thấu xương."
Thiếu niên nhắm mắt, chuẩn xác đón lấy bình, tu vài ngụm rồi ném lại: "Nhạt nhẽo."
"Thôi thì uống tạm, đâu có được như rượu mạnh ở thảo nguyên chúng ta, nhưng cũng phải một lạng bạc một bình đấy!"
Thiếu niên thản nhiên đáp: "Được rồi, đỡ ta ra ngoài đi."
Trương lang trung bước tới, đỡ lấy cánh tay của hắn, dẫn ra sân.
"Bước cao lên, coi chừng bậc cửa. Nhà cửa phương nam chỗ nào cũng đặt bậc cửa, thật lắm chuyện."
Thiếu niên không đáp.
Ra đến sân, hắn đẩy ông ra, hít sâu rồi bắt đầu luyện quyền.
Tay hắn không có binh khí, chỉ tung quyền, quyền phong ào ào vang lên.
Trương lang trung quay lại nhấc nồi than đang nấu thuốc, mở nắp nồi ngửi thử rồi đóng lại.
"À phải, ta cho người tra thử về thân thế nha đầu ấy, cũng có gốc gác lớn đấy."
Thiếu niên nghe vậy, quyền pháp bỗng nhanh hơn, như thể không để ý đến lời ông.
Trương lang trung tức đến mức râu vểnh lên, vừa luyện quyền vừa nói, cũng chẳng cản trở gì, chỉ là hắn ta cứ làm ngơ như vậy.
"Ngay cả nương của nha đầu ấy cũng có gia thế không nhỏ, ngươi biết bà ấy là ai không?"
Thiếu niên nhẹ nhàng nhảy một vòng, cơ thể lộn mấy vòng trên không trung rồi tiếp tục đánh quyền.
Trương lang trung : "…"
Không bỏ cuộc!
Ông lại tiến đến, định mở miệng thì thiếu niên đã thu quyền, bình thản nói: "Mai đừng để tiểu cô nương ấy đói."
Trương lang trung bỗng bật cười: "Ngươi là kẻ mù, làm sao biết nha đầu ấy bị đói?"
"Nàng ta mà không phải chịu chút nhịn nhục, ngươi sẽ có tâm trạng uống rượu sao?"
"Ngươi là con giun trong bụng ta đấy à?"
Thiếu niên xắn tay áo dài, nheo mắt: "Đời này ai cũng vất vả, có thể tha cho người thì nên tha, ít ra đồ nha đầu ấy nấu còn ăn được."
"Ta nấu thì có gì không ăn được?" Trương lang trung giận tím mặt.
Thiếu niên im lặng một lúc rồi nói: "Đồ ngươi nấu chỉ có cho heo ăn."
Đồ trời đánh!
Trương lang trung giận dữ giơ nắm đấm về phía hắn, râu mép dựng cả lên.
Thiếu niên nhếch môi: "Hư Hoài, đừng giơ nắm đấm, ngươi không đánh lại ta đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!