Chương 14: Bán Ngọc

Ánh mắt Tạ Ngọc Uyên thoáng qua nét tối tăm.

"Không phải trộm, cũng chẳng phải cướp, từ nhỏ đã được đeo trên cổ ta rồi."

"Tôn gia các người làm sao có món đồ quý thế này chứ?"

"Trần ca, ta không mang họ Tôn, ta họ Tạ."

Trần Hoá Lang giật mình.

Đúng rồi, hắn suýt quên mất.

Tạ Ngọc Uyên nhìn hắn ta dò xét: "Ta muốn chữa khỏi bệnh cho nương, không có tiền nên chỉ đành bán ngọc thôi. Trần ca, bán được bao nhiêu, tùy huynh định, ta chỉ cần một trăm lượng thôi."

Trần Hoá Lang theo gia đình làm nghề buôn bán từ khi lên mười, không phải chưa từng thấy báu vật. Viên huyết ngọc này, dù chẳng dám nói là vô giá, nhưng nhắm mắt cũng bán được năm trăm lượng. Hắn ta có thể kiếm lời tới bốn trăm lượng, đây đúng là một vụ làm ăn vốn một lời gấp bốn.

"Được, ta giúp ngươi bán, nhưng bán được hay không cũng chưa chắc chắn đâu."

Miệng thì tỏ vẻ làm giá, nhưng trong lòng hắn đã đã tính toán nên đem hàng tới những gia đình giàu có trong huyện để bán.

Tạ Ngọc Uyên cười nhẹ: "Chỉ cần Trần ca không quá tham, trong ba ngày chắc chắn bán được thôi."

Nghe vậy, Trần Hoá Lang không khỏi ngạc nhiên, liếc nhìn nàng.

Cái nhìn ấy khiến hắn gần như sững sờ.

Tiểu nha đầu này mũi cao, mắt sáng, khuôn mặt còn đẹp hơn cả tiểu thư con nhà quyền quý.

Cao Thị nương nàng là người mà Tôn lão đại nhặt về từ bãi tha ma, biết đâu lại là tiểu thiếp nhà đại hộ bị đuổi ra ngoài.

Bằng không, làm sao mà lại đeo được ngọc quý trên cổ chứ.

"Muội muội, muội thật sự dám bán chứ? Lỡ Tạ gia tìm tới, nói không chừng viên ngọc này còn có thể chứng minh thân phận muội đấy."

"Trần ca, ta chẳng có thân phận gì cả, ta chỉ là con gái của cha ta thôi. Giờ ta xin phép."

Tạ Ngọc Uyên bước ra khỏi cửa, nhưng khựng lại một chút rồi quay đầu: "Trần ca, chuyện này huynh phải giữ kín, đừng để Tôn gia biết."

Nha đầu này cứ vậy mà đi sao?

Trần Hoá Lang không khỏi sững sờ. Đến một mẩu giấy viết tay cũng không đòi hỏi, không sợ hắn ta cầm viên ngọc quý này rồi bỏ trốn à?

...

Trong bóng đêm.

Tạ Ngọc Uyên quay lại nhìn ngôi nhà của Trần Hoá Lang, nhếch mép.

Huyết ngọc có giá trị lớn với người đời, nhưng đối với nàng, thì chỉ là một tai ương họa.

Càng vứt nó đi xa càng tốt, cả đời này không mong thấy lại nó nữa.

Khi trở về Tôn gia, từ xa nàng đã thấy cha đang đứng ở cổng, dáo dác ngó quanh.

Thấy con gái trở về, ánh mắt người đàn ông ánh lên chút vui mừng: "Nha đầucon này, trời tối rồi còn không chịu về."

Tạ Ngọc Uyên mỉm cười: "Cha, nhà lang trung có bệnh nhân, nên con ở lại thêm một lát."

"Bên đó nhiều việc không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!