Chương 9: (Vô Đề)

Hôm đó, họ tổ chức một buổi tụ họp ngoài trời, nhưng bất ngờ gặp cơn mưa lớn.

Những nghệ sĩ, với bản tính có phần điên rồ, đã chạy trong mưa, đùa giỡn và tắm mưa, sau đó xuống sông tắm rửa.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Người phụ nữ đó là bạn gái của một họa sĩ, ở lại trông coi hành lý và nghe điện thoại thay.

Cha nuôi còn đưa ra một số bức ảnh chụp lại lúc đó để làm bằng chứng.

Mẹ nuôi vẫn giữ thái độ hờ hững:

"Đó chỉ là ngòi nổ thôi. Tôi muốn ly hôn là vì cuộc sống này không thể tiếp tục."

Bà dọn ra ngủ riêng.

Người thân liên tục khuyên nhủ, nói rằng trong tình cảnh của anh trai bây giờ, không nên nhắc đến chuyện ly hôn.

Nhưng anh trai không nghĩ vậy.

Bữa tối đầu tiên sau khi xuất viện, anh ngồi trước bàn ăn, nói thẳng với mẹ:

"Mẹ à, mẹ không cần lo cho con. Nếu mẹ muốn ly hôn, con ủng hộ mẹ. Con sẽ đi theo mẹ!"

Tối hôm đó, cha nuôi chỉ ăn được vài miếng cơm rồi bỏ đũa.

Khi tôi xuống tầng vứt rác, thấy ông đang ngồi bên bồn hoa hút thuốc.

Ánh đèn đường mờ nhạt không xóa đi được nếp nhăn trên trán và khóe mắt ông.

Giữa làn khói thuốc lơ lửng, ông nhìn tôi, ánh mắt như phủ đầy sương mù buồn bã của mùa thu:

"Tiểu Giác, cha đối xử với con và anh trai không tốt sao?"

"Sao các con... đều không cần cha?"

Cha rất tốt, cha à.

"Cha luôn mang đến cho chúng con nhiều bất ngờ, khiến bạn bè phải ghen tị với con."

"Dù thứ con muốn có đắt đến đâu, cha cũng sẵn sàng mua cho con."

"Nhưng khi con cần cha ngay lúc đó, khi con đói bụng, khi con bệnh, khi con không làm được bài tập, hay khi trời mưa lớn mà con quên mang ô..."

"Chỉ có mẹ là luôn ở đó."

...

Trong quá trình trưởng thành, chắc hẳn chúng ta có rất nhiều khoảnh khắc như thế.

Những khoảnh khắc cần một chỗ dựa vững chắc, một nơi để bấu víu.

Nhưng một khi chúng ta đã tự mình vượt qua được thời điểm khó khăn ấy, thì dù sau này có nhận được bao nhiêu sự quan tâm, bao nhiêu bù đắp, cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Mẹ nuôi, bà hẳn đã có rất nhiều khoảnh khắc như thế trong đời, những lần phải tự mình gồng gánh mọi thứ.

Cha nuôi im lặng, vẻ mặt lộ rõ sự xúc động và suy tư.

Sức khỏe của Sở Kỳ không cho phép anh ấy đến trường, mẹ nuôi đã mời vài gia sư riêng cho anh ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!