Chương 8: (Vô Đề)

Anh vừa đi được một lát, bà mở cửa sổ, gọi to:

"Mua thêm một chai xì dầu nhé!"

Anh dừng bước, ánh đèn đường vừa sáng lên bao lấy anh trong vầng sáng dịu dàng.

Anh quay đầu lại, mỉm cười đáp: Nghe rồi...

Ngay khoảnh khắc đó.

Một chiếc xe Santana mất lái lao thẳng đến, đ.â. m mạnh vào người anh.

Khoảnh khắc đó, trời đất như mất đi mọi sắc màu, tai tôi ù đặc.

Khoảng năm giây trôi qua, mẹ nuôi bật lên một tiếng hét xé lòng.

Bà lao ra ngoài như người mất trí, cả người run rẩy, chân không kịp mang giày, hoàn toàn đánh mất lý trí.

Anh trai nằm trên mặt đất, m.á. u me bê bết. Tôi như trống rỗng, đến mức gần như ngừng thở.

Nhưng tôi đã mười hai tuổi.

Khi mẹ nuôi rối loạn, tôi buộc phải giữ bình tĩnh.

Tôi gọi điện thoại khẩn cấp, sau đó vội vã liên lạc với chú thím út sống gần đó.

May mắn, bệnh viện ở gần, xe cứu thương đến rất nhanh.

Sở Kỳ bị thương nặng, lập tức được đưa vào phòng cấp cứu.

Mẹ nuôi không ngừng khóc, tự trách:

"Nếu tôi không gọi nó, nó đã tiếp tục đi thẳng rồi..."

Chú út lấy chiếc Nokia trong túi ra:

"Anh cả chắc chưa biết chuyện, để em gọi cho anh ấy..."

Điện thoại nối máy, chú út đưa cho mẹ nuôi.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ trẻ trung: Thầy Sở đang tắm ạ!

"Có chuyện gì thì lát nữa tôi sẽ chuyển lời!"

Bịch!

Chiếc điện thoại rơi khỏi tay mẹ nuôi.

Bà khẽ cười, càng cười càng to.

Tôi rất sợ, nhích lại gần, ôm lấy bà.

Bà gục đầu lên vai tôi, nước mắt rơi như thủy triều dâng, nhanh chóng làm ướt đẫm áo tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận sâu sắc nỗi sợ hãi và sự bất lực của mẹ nuôi.

Từ trước đến nay, tôi luôn nghĩ bà là người lớn, mạnh mẽ, can đảm, và không gì có thể làm khó bà.

Nhưng thực ra, trong sâu thẳm, bà cũng là một cô gái nhỏ cần được bảo vệ, cần một nơi để dựa dẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!