Ở quê, tôi chưa bao giờ có tiền mừng tuổi.
Người lớn thường đưa tiền cho chị gái tôi, nhưng chị cũng chẳng được cầm lâu, liền bị cha mẹ lấy đi ngay sau đó.
Còn bây giờ, họ cho tôi và Sở Kỳ mỗi người một phần riêng.
Buổi tối về nhà, tôi đưa tiền cho mẹ nuôi.
Bà liếc tôi một cái: "Đưa cho mẹ làm gì? Tiền của con thì tự giữ lấy. Mẹ không giữ hộ đâu, mất rồi lại đổ lỗi cho mẹ!"
Sở Kỳ dẫn tôi đi mua một con heo đất, loại chỉ có thể bỏ tiền vào mà không lấy ra được.
Tôi cất toàn bộ tiền mừng tuổi vào trong đó.
Anh trai nhìn tôi với vẻ nghiêm trọng: "Con bé ngốc, nếu cất hết vào đây, lỡ cần mua gì thì làm sao?"
"Em ăn uống ở nhà rồi, em không cần mua gì cả!"
Sở Kỳ hừ một tiếng: "Nhìn cái vẻ keo kiệt của em kìa. Ngoài ăn uống, chúng ta còn có thể mua những thứ mình thích nữa."
"Như là sticker, bưu thiếp, các cô gái như em thì mua kẹp tóc, giấy viết thư, mấy cây bút xấu xí hoặc tiểu thuyết ngốc nghếch gì đó."
Anh trai lục lọi trong túi, do dự hồi lâu, rồi đau lòng rút ra tờ 50 tệ đưa cho tôi:
"Đây là tiền lì xì của anh, cầm mà tiêu!"
Ngoài cửa sổ là tuyết trắng xóa, bên trong nhà lại ấm áp, tràn đầy sự yêu thương.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, mắt không tự chủ được mà đỏ hoe.
Tôi nhẹ giọng hỏi: "Anh ơi, em không cần tiền, em có thể ôm anh một chút không?"
Sở Kỳ nhìn tôi với vẻ đề phòng, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Tôi cúi mặt: "Không ôm được cũng không sao đâu."
Nhưng ngay giây sau, anh đưa tay ôm tôi, giọng điệu vừa ghét bỏ vừa dịu dàng: "Mắt em gắn vòi nước à, cứ động tí là khóc."
"Con gái đúng là phiền phức."
Mũi tôi cay xè, khẽ hỏi: "Anh sẽ luôn là anh trai của em chứ?"
"Chuyện đó còn phải hỏi à!" Anh hào hứng đáp, rồi vụng về xoa đầu tôi, giọng mềm lại: "Đừng khóc nữa, anh có thể chia hết tình yêu của mình cho em!"
"Chia một nửa thôi!"
Con người vốn dĩ rất tham lam.
Trước đây tôi nghĩ chỉ cần một chút tình yêu thôi là đủ sống.
Nhưng bây giờ tôi lại mong mỗi ngày đều là một giấc mơ đẹp như hôm nay.
Năm ấy, cha nuôi ở nhà đến tận cuối tháng ba.
Hoa mai nở rộ trong công viên.
Ông đạp xe đạp, mẹ nuôi ngồi nghiêng trên yên sau, tay ôm eo ông.
Cơn gió cuối xuân cuốn tung tà áo khoác mỏng màu sáng của mẹ, để lộ chiếc váy hoa nhẹ nhàng bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!