Chương 6: (Vô Đề)

Qua cuối tuần, tôi trở lại trường, đám bạn học bắt đầu chỉ trỏ về phía tôi.

"Hóa ra cậu ta bị cha mẹ ruột bán đi."

"Phải khó ưa đến mức nào mới bị bán chứ? Nhà tôi có con ch. ó con, mẹ tôi còn không nỡ bán cơ mà!"

"Cha nuôi của cậu ta mua cậu ta về cũng chẳng đưa đón đi học, chắc chắn là không thích cậu ta rồi!"

...

Vốn dĩ tôi đã không có bạn, giờ tình hình càng thảm hại hơn.

Đi đến đâu cũng như thể mang theo bệnh dịch, bạn học đều tránh xa.

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ tan học, tôi đeo cặp, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đó.

Chạy đến cổng trường, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc: Tiểu Giác...

Tuyết tan sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, ánh hoàng hôn như những mảnh vàng vỡ vụn, lấp lánh rắc trên nền tuyết trắng xóa.

Cha nuôi tựa vào chiếc xe máy, đứng dưới một cây thông phủ đầy tuyết.

Trên tay ông là một chiếc chuông gió lớn.

Chiếc chuông được làm từ những viên đá có màu sắc sặc sỡ.

Gió thổi qua, tuyết trên cành thông rơi lả tả, những viên đá va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.

Như thể khúc nhạc từ thiên đường.

Ông đung đưa chiếc chuông gió trong tay:

"Tiểu Giác, đây là món quà mà cha đã hứa với con."

Giờ tan học, cổng trường rất đông người.

Cha nuôi xuất hiện nổi bật như vậy, thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Ông cười rạng rỡ, chỉ vào một chuỗi kẹo mút bảy sắc cầu vồng treo trên đầu xe máy:

"Chú là cha của Tiểu Giác, các cháu là bạn của con bé đúng không?"

"Nếu là bạn, các cháu có thể đến lấy một cây kẹo!"

...

Đám bạn học do dự một lúc, có vài người gan dạ tiến lên lấy kẹo rồi yêu cầu xem chuông gió.

Cha nuôi mỉm cười:

"Đây là quà chú tặng Tiểu Giác, các cháu hỏi xem con bé có đồng ý không?"

Tôi gật đầu.

Rất nhanh, tôi bị một đám người vây quanh.

Có những người thậm chí tôi còn không quen.

Bọn họ trầm trồ ngưỡng mộ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!